Bên trong thung lũng, giờ phút này những người Mộc Linh Tộc đã dung
nhập vào đại thụ đều mở mắt ra, ngóng nhìn Hứa Thanh vừa đến.
Trên từng chiếc lá cây, phần lớn những tộc nhân còn nhỏ đều hiện ra vẻ bi
thương, trong mưa gió, không khí bi thương tràn ngập, bao phủ khắp toàn bộ
thung lũng.
Bọn họ không ngăn cản Hứa Thanh, mặc kệ Hứa Thanh mang theo lão đầu,
bay nhanh đến cây đại thụ che trời ở trung tâm.
Trong đó, cửa lớn thần miếu đã mở ra vì hắn.
Một khắc đi vào thần miếu, Hứa Thanh thấy được pho tượng cung phụng ở
bên trong, nhưng giờ phút này Hứa Thanh cũng không có tinh lực để cẩn thận
quan sát, lão đầu dẫn đường và bọn họ đi thẳng theo bậc thang đến mật đạo.
Trong thông đạo đen nhánh vang vọng tiếng thở hổn hển của lão đầu đường
Bản Tuyền, lão đã toàn lực chạy nhanh, nhưng Hứa Thanh cảm thấy tốc độ quá
chậm, hắn túm lấy lão đầu đường Bản Tuyền xông lên về phía trước, dưới tốc
độ bộc phát, hắn tựa như xuyên thẳng qua hư vô, trực tiếp phóng thẳng đến
điểm cuối cùng của bậc thang, đến tế đàn giống như treo ở trên vực sâu.
Một khắc xuất hiện ở tế đàn, Hứa Thanh nhìn qua bốn phía, liếc mắt liền
thấy được ngoài mấy ngàn trượng phía trước, trong vô số động khẩu, có một
thân ảnh màu trắng khoanh chân đả tọa.
Đó là một nữ tử rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút tỳ vết, mang
theo một tia an bình và ngây thơ, chỉ là giờ khắc này nàng nhắm chặt hai mắt,
sắc mặt vô cùng trắng bệch, không hề nhúc nhích.
Thế nhưng máu khô trên khóe miệng cùng với trên quần áo của nàng, lại
khiến cho tâm thần Hứa Thanh dấy lên gợn sóng trước đó chưa từng có, thần
sắc của hắn lộ ra cảm giác phức tạp nồng đậm đến cực hạn.
Hắn nhận ra, đối phương đúng là thiếu nữ ngây ngô khờ khạo xuất hiện ở
trên Nhân Ngư đảo kia.
Hắn nhớ kỹ, lúc trước đối phương rất hoạt bát lanh lợi, vẻ mặt tràn đầy vui
sướng, đi đến trước mặt mình hỏi một vấn đề.
"Sư huynh, ngươi là thích rắn, hay là thích ăn túi mật của rắn vậy?"
Hứa Thanh trầm mặc, hắn nghĩ tới lời nói của lão đầu đường Bản Tuyền
trên đường đi tới, dựa theo kiến giải của đối phương, thiếu nữ này chính là con
bạch xà mà mình đã từng nhìn thấy kia…Hứa Thanh nhớ kỹ, lần cuối cùng
mình trông thấy đối phương, là lúc còn đang ở Thất Huyết Đồng, ở bên dưới
một cái tửu lâu, con tiểu bạch xà kia bỗng bay ra, quấn quanh ở trên cổ tay phải
của mình.
"Cổ tay phải…Tơ vàng…Bổn mạng ti....." Hứa Thanh thì thào, nhìn qua
thiếu nữ áo trắng không có bất kỳ sinh cơ, tim của hắn đầu tiên là cảm động vì
những gì đối phương bỏ ra cho mình, tiếp theo lại dâng lên cảm giác áy náy
nồng đậm.
Ân này, quá lớn.
Nhưng hắn không rõ, mình và đối phương chưa từng gặp qua mấy lần, thậm
chí cũng không có bao nhiêu tiếp xúc, vì sao nàng có thể vì mình mà làm tới
trình độ như vậy.
Cả đời này của hắn, tất cả những điều tốt đẹp mà hắn nhận được, mặc dù
đều là chân thật, nhưng cũng tồn tại nguyên nhân.
Lôi đội đối tốt với hắn, là vì thấy được một tia ấm áp của thế gian bên trong
ngọn lửa hoả táng thi hài, về sau là theo ân cứu mạng, xem hắn như nghĩa tử.
Bách đại sư tốt với hắn, là bởi vì sự cố chấp cùng với khát vọng, và cả sự
nghiêm túc của hắn đối với tri thức thảo mộc, khiến cho đại sư có ý niệm truyền
nghiệp.
Thất gia chỗ đó, là bởi vì hành vi của hắn, với cả tán thưởng, cộng với cho
hắn cơ hội, cho đến khi hắn tự đi tới trước mặt của mình, đạt được nhận thức.
Nhưng Linh Nhi nơi đây, Hứa Thanh có chút không hiểu.
Người như vậy, hắn một đời này cho tới bây giờ, chưa bao giờ gặp qua.
"Vì sao?" Hứa Thanh nhìn qua thiếu nữ mặc quần áo trắng, nhẹ giọng thì
thào.
Lão đầu đường Bản Tuyền đứng bên cạnh Hứa Thanh, bi ai nhìn về Linh
Nhi, truyền ra lời nói.
"Bởi vì, nàng thích ngươi."
Hứa Thanh trầm mặc.
Lão đầu đường Bản Tuyền thở dài một tiếng, nếp nhăn trên mặt chồng chất
cùng một chỗ, tạo thành vẻ đắng chát.
"Hứa Thanh, nhân sinh có rất nhiều việc không phải chỉ có một đáp án hay
một cái tiêu chuẩn, ta biết ngươi thấy khó hiểu, nhưng nếu ngươi vẫn cho rằng
tất cả những điều tốt đẹp mà ngươi gặp được bên trong sinh mệnh của mình đều
phải có nguyên nhân, như vậy thì Hứa Thanh, suy nghĩ của ngươi đã tiến vào
ngõ cụt."
"Thật ra quan tâm có rất nhiều loại, cũng không có tiêu chuẩn và phương
thức cố định, có yêu là kính dâng, có yêu là che chở, có yêu là quấn quít, có yêu
là hành hạ lưu luyến, có yêu là thu hút, có yêu là hồi ức."
"Trên cái thế giới này, người kiểu gì cũng có, dạng sự tình gì cũng có, một
người nếu chỉ có thể tiếp nhận một con đường mà mình nhận thức, vậy thì quá
hẹp rồi, chỉ có người tiếp nhận con đường đến từ những phương hướng khác
biệt, mới gọi là trưởng thành."
Lão đầu đường Bản Tuyền nhẹ giọng nói nhỏ, cho dù lão đang rất gấp, cũng
nhất định phải nói hết thảy rõ ràng, lão muốn cho Hứa Thanh hiểu rõ, trên thế
gian này có rất nhiều chuyện không vì cái gì cả, cũng không phải nhất định phải
có nguyên do.
Mà việc này cũng liên quan đến đặc thù bên trong linh uyên, ảnh hưởng tới
việc cuối cùng có thể thật sự thành công cứu Linh Nhi hay không.