QUANG ÂM CHI NGOẠI

Khi còn sống bọn họ đều là tộc nhân của Cổ Linh tộc, đã nhận lấy nguyền

rủa, dù là tử vong cũng không thể nghỉ ngơi, trầm luân trong sự thống khổ vô

tận.

Dù bọn họ đã sớm không còn thần trí, chỉ còn lại bản năng, nhưng loại hành

hạ này vẫn tồn tại như trước.

Thanh âm thê lương, vô cùng chói tai.

Đối với người lần đầu nghe sẽ cảm giác rất khó chịu, thậm chí tâm thần

cũng sẽ bị ảnh hưởng mà xuất hiện xé rách, nhưng đối với Hứa Thanh mà nói,

hắn đã nghe suốt xong một ngày, cũng đã thành quen rồi.

Giờ phút này hắn đứng trên nước sông, ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xa.

Trên bầu trời tràn ngập sương mù lờ mờ, Tử Nguyệt của hắn không ngừng

luân phiên tràn ra ánh trăng màu tím, mà khói độc lượn lờ trước mặt trăng tựa

như một tầng vải mảnh bao phủ mặt trăng.

Ngóng nhìn Tử Nguyệt, Tử Nguyệt Thiên Cung trong cơ thể Hứa Thanh

tăng tốc vận hành, trong mắt tương tự lộ ra màu tím nồng đậm, tương giao cùng

với mặt trăng trên bầu trời.

Cho đến một lát sau Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, nhìn về chỗ sâu của Minh

Hà, cảm thụ được chấn động kinh khủng mơ hồ từ nơi ấy truyền đến.

Dù cách xa xôi như thế, cảm giác kinh hãi vẫn không ngừng hóa thành từng

gợn sóng dâng lên trong tâm thần của hắn.

Trong cảm giác của Hứa Thanh, duy chỉ có Thần Linh mới có thể làm được

điểm này.

"Cổ Linh Hoàng... Thật sự vẫn lạc sao?" Trong mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ

trầm tư, hắn nhớ tới con rắn mà mình nhìn thấy lúc phủ xuống cái đại thế giới

này.

Trên người của đối phương, nhìn như chỉ có một cái đại thế giới này, nhưng

Hứa Thanh cũng rất rõ ràng, điều này không có nghĩa rằng đối phương ở thời kỳ

đỉnh phong cũng chỉ là Uẩn Thần nhất giai.

Dẫu sao nếu thực sự như vậy, đối phương cũng không thể nào thống nhất

Vọng Cổ được.

Nhưng bước đi của hắn cũng không hề dừng lại, vẫn tiến về phía trước như

cũ, càng lúc càng nhanh.

Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh liền trôi qua ba ngày.

Trong ba ngày này, bầu trời của phiến thế giới đã có gần một thành khu vực

hoàn toàn trở thành màu tím, mà tử ý trên mặt đất cũng càng lúc càng nồng nặc

hơn, theo Hứa Thanh đi về phía trước, từng trận dị chất thuộc về hắn cũng theo

đó không ngừng từ bốn phía hội tụ lại.

Chậm rãi tới gần chung quanh hắn, hóa thành sương mù màu tím nồng đậm,

phạm vi bao phủ cũng càng lúc càng lớn, từ xa nhìn lại, tựa như một tồn tại

không rõ phủ xuống tạo thành đám quỷ vụ.

Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh phóng thích lực lượng Tử Nguyệt đến trình

độ như vậy, cũng bởi vì Tử Nguyệt đến, vong hồn của mảnh đại thế giới này

cũng xuất hiện một chút biến hóa, càng lúc càng luống cuống và điên cuồng

hơn.

Sự xâm nhập đến từ Tử Nguyệt, hình như đã kích thích nguyền rủa trong cơ

thể của bọn họ.

Mà trong ba ngày này, Hứa Thanh cũng gặp phải rất nhiều thi hài và ác hồn

cường hãn ở trên Minh Hà, chỉ là những đạo hồn bên trong Minh Hà không quá

giống những con Hứa Thanh gặp trên hoang dã.

Chúng nó có đủ loại đặc tính, cũng không phải không có chừng mực đến độ

không chết không thôi, chỉ cần Hứa Thanh rời đi một khoảng cách, phần lớn

chúng nó đều sẽ dừng truy kích lại.

Sau khi Hứa Thanh phát hiện điểm này, hắn cũng sẽ không dây dưa cùng

chúng nó, thường thường gặp phải đều sẽ lập tức lao ra tránh đi.

Cứ như vậy, hắn cách chỗ sâu của Minh Hà càng lúc càng gần.

Cho đến khi ngày thứ tư sắp đến, Hứa Thanh đang bay nhanh trên hư không

Minh Hà, thần sắc bỗng nhiên khẽ động.

Một phạm vi lớn mặt nước của khúc sông phía trước đột nhiên cuộn trào

lên, một cỗ khí tức Nguyên Anh bộc phát, tràn ngập về bốn phía, một khuôn

mặt cực lớn từ trong nước sông bay lên.

Khuôn mặt này lớn khoảng mười trượng, rất nhiều bộ vị hư thối, vị trí còn

lại mọc đầy lân phiến màu xám, giờ phút này trong khi rất nhiều nước sông

chảy xuống, ánh mắt của nó đã chú ý trên người Hứa Thanh, giống như đang

cảm ứng.

Trong nháy mắt tiếp theo, dường như đã nhận ra cái gì, gương mặt đầy lỗ

bắt đầu vặn vẹo, trong miệng phát ra tiếng gào thét bi phẫn, thanh âm vừa ra thì

sóng âm trực tiếp khiến mặt nước sông ở dưới oanh oanh nổ tung.

Mang theo cuồng phong tanh hôi đập thẳng vào mặt Hứa Thanh, thổi đạo

bào Hứa Thanh bay phất phới, Hứa Thanh nhăn mày lại và nhoáng một cái

tránh đi, vừa muốn ly khai, nhưng vào lúc này trong nước sông phía bên phải

của khuôn mặt kia, mặt nước lần nữa cuộn mình, cái khuôn mặt thứ hai xuất

hiện.

Giống nhau, đều là to khoảng mười trượng, bộ dạng cũng không sai biệt

nhiều, bị một đám sương màu đen kết nối, dâng lên thật cao giữa không trung,

ngăn cản đường đi của Hứa Thanh.

Vẫn không kết thúc, rất nhanh có khuôn mặt thứ ba, thứ tư... Cho đến mười

một cái khuôn mặt, bay nhanh lên trên không trên Minh Hà, tạo thành hình

quạt, toàn bộ đều quay về phía Hứa Thanh, phát ra tiếng gào thét bi phẫn.

Mười một cái khuôn mặt truyền ra tiếng gào thét kinh thiên động địa, thân

thể Hứa Thanh dưới âm bạo nhanh chóng rút lui, cho đến khi tránh đi tầm hơn

mười trượng trên không trung, nước sông phía dưới lần nữa nổ tung.

Một cái đầu chim hư thối thật lớn từ bên trong hiện lên, càng có đôi cánh tàn

phá từ hai bên mặt sông vạch nước ra.

Sau khi bay lên không, liền gào thét phóng về phía Hứa Thanh

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi