Vào thời khắc này, sắc trời đã sáng.
Vô tận ánh sáng mặt trời tung bay, chiếu rọi trên bóng lưng Hứa Thanh,
cũng hoàn toàn chiếu rọi trên Triêu Hà Sơn.
Hào quang rực rỡ mỹ lệ, rất đẹp, rất tuyệt.
Hứa Thanh rời đi.
Từ trước tới nay, thật ra khát vọng của hắn cũng không quá phức tạp, hắn
chỉ muốn đi đến Triêu Hà Sơn, tế bái trước mộ phụ mẫu.
Cho đến hồi lâu, Hứa Thanh đi đến dưới núi, quay lại nhìn ngọn núi tràn ra
hào quang bảy màu trong thiên địa, chăm chú nhìn thật lâu.
"Về sau, nếu không còn bất cứ tiếc nuối nào, ta muốn sống ở chỗ này."
Hứa Thanh nhẹ giọng thì thào, nhắm mắt lại.
Mấy hơi thở sau, khi lần nữa mở ra, hắn thu tất cả suy nghĩ trong lòng lại,
trong mắt lại lộ ra vẻ lạnh lùng, quay người đi xa, bước chân càng lúc càng kiên
định.
Hứa Thanh muốn đi tới một chỗ hạp cốc ở dưới uyên hải ngoài Triêu Hà
Sơn, chỗ đó cách Triêu Hà Sơn không xa, cũng là nơi hình thành một đạo Triêu
Hà Quang sau cùng trong ghi chép.
Hắn chuẩn bị đi qua điều tra một lần, xem có tồn tại manh mối gì hay
không.
Phía dưới uyên hải giống như là hai thế giới khác biệt so với phía trên,
sương mù ngăn cách ánh mặt trời, âm hàn ngăn cách ấm áp.
Hứa Thanh đi theo thân núi Triêu Hà Sơn đi vào bên trong bóng tối, tốc độ
càng lúc càng nhanh, hóa thành một đạo tàn ảnh, trong bóng tối càng lúc càng
đậm, cho đến khi đi đến tận cùng của Triêu Hà Sơn.
Cũng là dưới đáy cái mảnh uyên hải này.
Nơi đây tràn ngập dị chất, tràn đầy âm tà, bốn phía đen nhánh, thỉnh thoảng
sẽ xuất hiện một chút quỷ hỏa màu xanh lục bay tới bay lui, đồng thời cũng
hoàn toàn yên tĩnh.
"Sau khi mặt trời vẫn lạc, cũng tràn ra dị chất..."
Sau khi cảm giác, Hứa Thanh giống như có điều suy nghĩ, hắn mang theo
cảnh giác cùng đề phòng, bay nhanh về phía trước.
Hắn biết rõ, uyên hải nồng đậm dị chất như vậy, nhất định tồn tại nguy
hiểm, nơi đây nhất định sẽ đản sinh ra rất nhiều hung tà, trên thực tế thì đây
cũng là lý do tại sao các tu sĩ Triêu Hà Châu không di chuyển ở khu vực này.
Đồng dạng giống như biển cấm, không ai biết được phía dưới đáy uyên hải
đến cùng có bao nhiêu tồn tại kinh khủng.
Trường kỳ lưu lại dưới này, sẽ khiến nguy hiểm tăng vọt.
Ngoài càng thêm cảnh giác, Hứa Thanh cũng tăng mạnh ẩn nấp trên người
mình, thân ảnh của hắn giống như u linh, bay nhanh tới gần hạp cốc mà hắn
muốn tới.
Hai canh giờ sau, sau khi rời khỏi phạm vi trận pháp của Triêu Hà Sơn, Hứa
Thanh đã đi tới mục đích của mình.
Cái gọi là hạp cốc, thật ra chính là một cái khe nứt thật lớn ở dưới đáy uyên
hải, rộng trọn vẹn 100 trượng, chiều dài lan tràn đạt đến mấy ngàn trượng.
Từng trận khói đen từ bên trong khe nứt phiêu tán ra bên ngoài, dung nhập
bốn phía.
Sau khi Hứa Thanh nhìn thấy từ xa xa, ngay lúc vừa muốn phóng tới, thần
sắc của hắn bỗng nhiên khẽ động, chợt ngồi chồm hổm xuống, ẩn thân sau một
tảng nham thạch, hắn nheo mắt lại, nhìn về hạp cốc tràn ra sương mù xa xa.
Trong chút ít sương mù, Hứa Thanh cảm giác đến một chút chấn động quen
thuộc.
"Ăn ngon.... Yên..." Hầu như ngay khi Hứa Thanh có chỗ dò xét, Ảnh Tử
đồng thời cũng nhanh chóng truyền đến thần niệm, đồng thời khuếch tán ra
ngoài, khiến cho sư tử bằng đá cùng cái đầu bị bao bọc cả một đường cũng run
rẩy lộ ra.
Sau khi xuất hiện, hai người bọn nó cũng không dám phát ra chút cử động
nhỏ, thật sự là sau khi bị Ảnh Tử bao phủ, cái loại cảm giác giống như muốn bị
ăn sạch này, khiến cho trong lòng chúng nó vô cùng sợ hãi.
Hứa Thanh không có quan tâm tới sư tử cùng cái đầu, sau khi ngóng nhìn
một lát, chú ý thấy bên trong sương mù đích xác tồn tại thân ảnh Yên Miểu Tộc,
hắn cũng không hành động thiếu suy nghĩ mà hạ lệnh cho Ảnh Tử, để nó lan
tràn qua đó dò xét.
Ảnh Tử ở trên mặt đất rất nhanh liền tràn ra về phía trước, chui vào trong
hạp cốc, không lâu sau liền trở về, biểu lộ cảm xúc về phía Hứa Thanh, nhưng
loại biểu lộ này rất mơ hồ, hình như vật mà nó chứng kiến quá mức phức tạp.
Dù là lão tổ Kim Cương Tông cũng đều có chút mờ mịt.
Hứa Thanh nhíu mày, phất tay lấy cái đầu trên đuôi sư tử bằng đá xuống,
ném cho Ảnh Tử.
"Mang nó đi qua."
Trong khi cái đầu hoảng sợ, Ảnh Tử một hơi nuốt vào, lao thẳng đến hạp
cốc, lúc một lần nữa trở về, cái đầu vội vàng mở miệng.
"Đại nhân, ta nhìn thấy rồi, bên trong đều là Yên Miểu Tộc, không sai biệt
lắm có mấy trăm tên, trong đó còn có mấy tên tu vi Nguyên Anh!"
"Bọn họ đang lắp ráp một cái pháp bảo, trải qua sự cẩn thận quan sát và
nghiên cứu của ta, phối hợp với tri thức phong phú, ta liếc mắt liền nhận ra, đó
là loại pháp bảo Cấm Kỵ bộc phát một lần duy nhất, công dụng dùng để quấy
nhiễu."
Lão tổ Kim Cương Tông ở bên cạnh nhíu mày, ánh mắt đảo qua cái đầu,
trong tối tăm lại có thêm càng nhiều cảm giác nguy cơ.
Hứa Thanh nghe xong, nhìn qua hạp cốc, trong mắt hiện lên hàn mang.
Lắp ráp pháp bảo này cách Triêu Hà Sơn gần như vậy, mục đích của Yên
Miểu Tộc không khó đoán được, mục tiêu đối phương muốn quấy nhiễu, đại
khái là có liên quan cùng Triêu Hà Sơn.
Mặc dù suy đoán như vậy có chút qua loa, dù sao vẫn có khả năng tồn tại
xác suất dùng cho chỗ khác.
Nhưng.... Sai liền sai, đối với Hứa Thanh mà nói, đều không trọng yếu, hắn
vốn tràn đầy ác cảm đối với Yên Miểu Tộc, mặt khác bây giờ ở trong lòng Hứa
Thanh, Triêu Hà Sơn đã không giống như trước.
Cho nên, với đám Yên Miểu Tộc trong chỗ hạp cốc này, phá hủy và diệt là
được.
"Bên trong có Nguyên Anh, không tiện trực tiếp giết vào."
Hứa Thanh giơ tay phải lên, vung xuống phía dưới, tòa Thiên Cung thứ ba
lập tức chấn động, lực lượng độc cấm tràn ra, theo thân thể của hắn, nhanh
chóng lan tràn về bốn phương.
Sau đó hắn cảm giác một chút hướng gió âm lãnh thổi ở nơi này, lặng yên
không một tiếng động đi đến chỗ thuận gió, lần nữa phóng độc.
Cứ như vậy, hắn dùng thời gian nửa canh giờ, không ngừng tản lực lượng
độc cấm ra khắp bốn phương, cuối cùng tính toán một chút, xác định mọi thứ
đầy đủ, hắn ngồi ở phía xa, trong mắt lộ ra sát ý, giơ tay phải lên chỉ một ngón
ra.
Độc cấm tràn ngập ở bốn phía lập tức dũng mãnh cuộn lên, trong đó ẩn chứa
vô số tiểu hắc trùng, tất cả gào thét lao về phía khe hở hạp cốc.
Thời gian nháy mắt, tất cả độc đều tiến vào bên trong hạp cốc.
Rất nhanh, bên trong hạp cốc bỗng nhiên truyền ra từng tiếng gào thét thê
lương.
Cùng lúc đó, một chỗ sâu trong uyên hải cách nơi này một chút phạm vi,
một ngón tay lớn nhỏ khoảng 100 trượng hoành hành không chút cố kỵ đang
bay nhanh, những nơi nó đi qua, hết thảy sinh linh còn sống đều bị nó buộc ở
sau lưng.
Thả mắt nhìn đi, phía sau nó thình lình có mấy trăm tu sĩ các tộc, từng người
bị kéo theo phía sau, không cách nào thoát ra, vẻ mặt tuyệt vọng.