QUANG ÂM CHI NGOẠI

Sau khi cái đầu nghe thấy giọng nói không có bất kỳ chấn động cảm xúc nào

của Hứa Thanh, nó càng run rẩy mãnh liệt hơn.

Nó không ngờ rằng mình chỉ thuận miệng nói đoàn viên, thế mà Hứa Thanh

thật sự thực hiện được.

Một màn này, khiến nó trợn mắt há hốc mồm.

Lúc này lão tổ Kim Cương Tông ở bên cạnh cũng vô cùng phấn khởi thúc

giục.

"Còn không đi vào!"

Lần này cái đầu thật sự muốn khóc, vừa muốn nói gì đó, nhưng Hứa Thanh

đã vung tay lên, tiếng kêu thảm thiết truyền ra, nó bị cưỡng ép đưa vào trong

nhà tù 132 khu Đinh.

Đưa tới phòng giam vốn thuộc về nó từ lúc đầu.

Một cái nháy mắt khi vào trong nhà tù, cái đầu liền lập tức cảm nhận được

sự tồn tại của ngón tay Thần Linh, tiếng kêu rên thảm thiết cũng hóa thành

hoảng sợ.

"Cái này... này...này..."

Không đợi nó kịp phản ứng, một tia sáng lập lòe hiện ra, sư tử bằng đá cũng

bị đưa vào trong nhà tù, rơi vào trong phòng giam đã từng thuộc về nó, nằm sấp

ở trong đó, thân thể của nó phịch một tiếng, hóa thành bộ dạng Vân Thú.

Sau khi mờ mịt cảm giác khắp bốn phía, nó lặng yên xoay người, lại tự ăn

xúc tu của mình, giống như chỉ có như vậy, mới có thể để cho đáy lòng của nó

an ổn một chút.

Chỉ là, trước mỗi lần ăn tươi xúc tu, xúc tu của nó đều biến thành bộ dạng

của cái đầu.

Từ đây cũng có thể thấy được mối hận của nó với lời đoàn viên của cái đầu.

Sau khi chú ý tới một màn này, cái đầu thật sự khóc.

Nhưng không đợi nó nhỏ bao nhiêu nước mắt xuống, bên trong nhà tù 132

khu Đinh lại lần nữa lập lòe phát ra tia sáng, lão đầu Đan Thanh Tộc, xuất hiện.

Vì để cho ngón tay Thần Linh có cảm giác quen thuộc thân thiết, Hứa

Thanh không nghĩ biện pháp giết chết lão già này, mà đưa vào trong nhà tù và

trấn áp lại.

Khắp người lão đầu Đan Thanh Tộc đều là vết cắn xé, bộ dạng giống như tổ

ong, chớp mắt khi nhìn thấy nhà tù 132, lão tương tự há hốc mồm, nhất là nhìn

qua nhà tù quen thuộc, nghe cái đầu kêu rên, nhìn qua ngón tay Thần Linh ngủ

say, biểu cảm của lão cũng xuất hiện vẻ hoảng hốt.

"Nhà tù 132 khu Đinh, sắp đoàn viên rồi." Giọng nói của Hứa Thanh vang

vọng vào bên trong nội cung của tòa Thiên Cung thứ mười.

Cái đầu thút thít nỉ non, sư tử bằng đá cắn nuốt xúc tu, lão đầu Đan Thanh

Tộc run rẩy.

Nhưng ngón tay Thần Linh hiển nhiên đã tìm được cảm giác quen thuộc

trước kia, đã ngủ an ổn hơn rất nhiều.

Làm xong những thứ này, Hứa Thanh không để ý tới Thiên Cung thứ mười

của mình nữa, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Triêu Hà Sơn, thân thể nhoáng một

cái, vội vã rời đi.

Lúc trước hắn không cách nào chạy đường dài ở phía dưới uyên hải này,

nhưng thân thể bây giờ của hắn, đã có thể làm được điểm này.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua.

Một ngày sau, khi còn cách Triêu Hà Sơn hai ngày lộ trình, phía duới uyên

hải, trong lúc đang gấp rút đi về phía trước, bước chân Hứa Thanh bỗng nhiên

dừng lại, trong mơ hồ, hắn tựa như nghe được xa xa có tiếng cầu cứu truyền

đến.

Nếu như đổi thành thân thể lúc trước, ngũ giác của hắn sẽ không nhạy cảm

như thế, sau khi lần nữa xác minh thân thể hiện giờ của mình không giống

người thường, Hứa Thanh cũng cẩn thận chú ý tới tiếng kêu cứu truyền đến này.

Sau khi hắn ngưng thần chú ý, tiếng kêu cứu cũng chậm rãi trở nên rõ ràng

hơn.

"Cứu mạng.... Có ai không, cứu mạng với... Cứu ta....."

Giọng nói rất yếu ớt rơi vào trong tai Hứa Thanh, hắn nhướn mày lên, cảm

thấy giọng nói có chút quen thuộc.

Sau khi suy nghĩ một chút, Hứa Thanh lập tức nhận ra.

"Ninh Viêm?"

Hứa Thanh kinh ngạc, nhìn uyên hải đen nhánh chung quanh, nhớ tới lúc

đối phương truyền tống rời đi ở trên cây Thập Tràng, đến bây giờ chưa về.

"Chẳng lẽ bởi vì nơi đây tương đối nhiều Thái Dương Phong, cho nên lúc gã

truyền tống đến nơi này, gặp phải ngoài ý muốn, thế nên không trở về được?"

Hứa Thanh hiếu kỳ, men theo âm thanh tìm tới, sau nửa canh giờ, hắn nhìn

thấy ở dưới đáy uyên hải này, có một đóa cực lớn, bông hoa đẹp đẽ nở rộ ở xa

xa.

Đó là Hoan Hỉ Hoa.

Trên đóa hòa tầm hơn mười trượng, mọc ra rất nhiều cánh hoa nhiều màu

sắc, trong lúc bọn chúng không ngừng nhúc nhích, có mấy trăm cái nhị hoa

phiêu tán ra khắp bốn phía, huyễn hóa thành nữ tử của từng dị tộc.

Chúng nó cũng không lan tràn ra ngoài uyên hải, mà túm tụm lại một chỗ,

thần sắc từng người đều mang theo vẻ vui thích, đang không ngừng hấp thụ trên

mặt hoa.

Trong lúc vô số cánh hoa chập chờn, có thể nhìn thấy bên trên mặt hoa mơ

hồ có một người đang nằm.

Chính là Ninh Viêm.

Gã quần áo không chỉnh tề, trạng thái gần như hấp hối, thân thể khô gầy

giống như một bộ hài cốt.

Hai mắt vô thần lộ ra mờ mịt và ngây ngốc, theo những yêu nữ dị tộc bốn

phía hấp thụ, thân hình của gã cũng không ngừng run rẩy, càng lúc càng suy

yếu, đồng thời trong miệng cũng không ngừng truyền ra tiếng cầu cứu yếu ớt.

"Cứu mạng... Cứu mạng..."

Hoan Hỉ Hoa, là một loại quỷ thực đặc thù của Triêu Hà Châu, trên đường

đi đến Hứa Thanh đã nhìn thấy một đóa, cũng lần đầu nghe nói về nó, hình như

đàn ông cường tráng bình thường cũng chỉ mất ba đến năm hô hấp liền bị Hoan

Hỉ Hoa này hút cạn sinh mệnh tinh huyết, trở thành một cỗ thây khô.

Coi như là cường giả Kết Đan, cũng không kiên trì được quá lâu.

Mà đặc điểm của loại hoa này, là lúc nở rộ, nhị hoa của nó sẽ biến ảo trở

thành nữ tử của từng tộc quần khác nhau, vả lại từng người đều phù hợp với

thẩm mỹ chủ yếu của tộc đó, dùng cách này để thu hút người đi qua.

Thần sắc Hứa Thanh có chút cổ quái, nhìn đóa Hoan Hỉ Hoa cực lớn trước

mặt này.

So với đóa hoa hắn nhìn thấy trên đường lúc trước, đóa hoa này nhỏ hơn

một chút, nhưng vẻ đẹp của nó lại hoa mỹ hơn nhiều.

Nhất là những nữ nhân đủ chủng tộc mà nó huyễn hóa ra, màu da từng

người đều hồng nhuận phơn phớt, thân thể sung mãn, vô cùng kiều mị, hiển

nhiên là Ninh Viêm đã cung cấp bồi dưỡng cho các nàng vô cùng phong phú.

"Nếu như.... Ninh Viêm thật sự bị truyền tống đến đây, như vậy thì đã trải

qua bao lâu rồi, thế mà gã vẫn còn sống!" Sắc mặt Hứa Thanh có chút biến đổi,

sau khi nhớ lại một màn trên cây Thập Tràng, hắn càng lúc càng cảm thấy phán

đoán của đội trưởng không sai.

"Trên người kẻ này, có vấn đề lớn."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi