QUANG ÂM CHI NGOẠI

Mà giờ khắc này nữ tử trung niên kia cũng nhanh chóng bay lên trên không,

đến gần bên người tên dị tộc hắc dực kia, trong thần sắc lộ ra kính sợ, thấp

giọng mở miệng.

"Lão đại, tên binh sĩ này có vấn đề, những tộc giúp đỡ thúc đẩy việc này khi

nào thì ra tay?"

Trong lúc nói, ả phun ra một ngụm máu tươi màu đen, thân thể rõ ràng có

rất nhiều bộ vị xuất hiện hư thối, tuy ả toàn lực trấn áp nhưng vẫn không cách

nào khống chế được.

Mà kết cục thê thảm của những người trúng độc, khiến cho nội tâm của ả

cực kỳ hoảng sợ, bắt đầu sinh ra thoái ý.

"Thú vị."

Tên dị tộc hắc dực đứng giữa không trung lạnh lùng liếc mắt nhìn Hứa

Thanh.

Gã chú ý thấy pháp khí trên Triêu Hà Sơn đang khóa chặt mình, cũng nhìn

thấy rất nhiều tán tu tản ra như chim vỡ tở, liền biết đại thế đã mất.

Mặt khác Hứa Thanh bên đó cho gã một cảm giác vô cùng quái dị, gã phát

giác ra thân thể của Hứa Thanh không hề đơn giản, cộng với vũ khí quái dị là

một tên tu sĩ bị cầm trong tay của Hứa Thanh, cũng làm cho gã cảm thấy không

bình thường.

Còn có tòa núi hình người lơ lửng trên không trung, tòa núi này tỏa ra uy

hiếp quá lớn, khiến cho tâm thần của gã cũng rất kiêng kị.

Mà Thương Long bên trong mây mù đang nhìn chằm chằm cũng làm cho gã

cảm thấy có chút không dễ ứng phó, cuối cùng gã lại quét mắt nhìn qua khói

độc tràn ngập phía dưới, con ngươi hơi co rút lại.

"Thủ đoạn quỷ dị như thế, còn có Triêu Hà Quang trên thân người này cũng

rất khó ứng đối, mặt khác những ngoại tộc che giấu kia, trước khi chưa xác định

chiến trường phía Tây và phía Bắc sụp đổ, bọn họ chỉ dám núp trong bóng tối

giúp đỡ mà thôi, một đám chuột nhắt không dám lộ ra bên ngoài, bây giờ..."

Tất cả mọi thứ khiến cho đáy lòng của vị dị tộc hắc dực này kiêng kị càng

lúc càng nhiều, vì vậy sau khi âm trầm liếc mắt nhìn Hứa Thanh, gã giơ tay lên

phất một cái, đỡ lấy thân thể của nữ tử trung niên trúng độc lung lay sắp đổ,

thân thể bỗng lui ra phía sau rồi nháy mắt bay vào bầu trời, hóa thành một cái

chấm đen, thuấn di đi xa.

Gã rời khỏi, cũng khiến cho trận vây công Triêu Hà Sơn đặt lên một dấu

chấm tròn.

Hứa Thanh không đuổi bắt tên dị tộc hắc dực bay về phía chân trời kia, thân

thể của hắn nhoáng một cái mang theo Ninh Viêm, tiêu diệt những tên tán tu bỏ

chạy bốn phía, tốc độ của hắn rất nhanh và ra tay rất ngoan độc, dần dần máu

chảy thành sông, tiếng kêu thảm thiết thê lương cũng càng dần càng ít.

Lão tổ Kim Cương Tông và Ảnh Tử cũng đồng dạng khuếch tán ra ngoài

truy kích, Thương Long trầm xuống, phun ra nuốt vào bát phương.

Cho đến khi toàn bộ tán tu trong tầm mắt có thể nhìn thấy đều bị Hứa Thanh

giết sạch, hắn mới thu hồi tất cả, cũng thu hồi toàn bộ khói độc tràn ngập ở chỗ

này, lúc này mới tản Triêu Hà Quang đang thủ hộ bên trên mười mấy người

Chấp Kiếm Giả ra.

Mỗi người Chấp Kiếm Giả đều dính thương thế không nhẹ, nhưng lúc này

trong mắt bọn họ đều mang theo sự chấn động, kích động cùng với cảm giác

khó có thể tin, ánh mắt nhìn Hứa Thanh tràn đầy kính sợ và cuồng nhiệt, nhao

nhao tiến lên bái kiến.

"Bái kiến Hứa thư lệnh!"

Trong đó lão giả tên Tôn Hải bước nhanh về phía trước, ngưng trọng cúi đầu

về phía Hứa Thanh.

"Ty chức Tôn Hải, bái kiến Hứa thư lệnh!"

Lúc trước thông qua những phạm nhân kia bàn tán, bọn họ đã xác định được

thân phận Hứa Thanh, nhất là đoạn thời gian trước Hứa Thanh dựa theo Cung

chủ yêu cầu, ban bố rất nhiều pháp chỉ ra toàn bộ Phong Hải Quận.

Một khắc này, tên của hắn cũng đã truyền khắp các Chấp Kiếm Đình ở

Phong Hải Quận.

Mà chức vị thư lệnh, tất nhiên cao hơn so với Chấp Kiếm Giả tầm thường,

cho nên Tôn Hải tự xưng ty chức cũng là không sai.

Giờ phút này trong khi bái kiến, cõi lòng Tôn Hải vẫn liên tục nổi lên sóng

lớn, lão mới tấn thăng Nguyên Anh, rất rõ ràng địch nhân xâm phạm lần này rất

cường đại, chỉ nhìn ba tên tu vi Nguyên Anh dị tộc ở mặt ngoài kia, cũng đã đủ

khiến bọn họ không cách nào chống cự, lại càng không cần phải nói phía sau

còn xuất hiện thêm một cường giả năm Anh.

Tu vi năm Anh, thả trong tu sĩ Nguyên Anh tầm thường, đã thuộc về tồn tại

tiếp cận đỉnh phong, thậm chí đặt ở trong bất kỳ một tông môn thế lực nào, cũng

tuyệt đối là lực lượng trung kiên.

Dẫu sao đối với thiên kiêu nhân tài kiệt xuất mà nói, đa số tu sĩ tầm thường

đều lấy ba đoàn mệnh hỏa và sáu Cung tấn cấp, sau khi bọn họ tấn cấp Nguyên

Anh, cực hạn chính là sáu Anh, cho nên bất kỳ một Nguyên Anh năm Anh nào

cũng không tính là yếu.

Mà Hứa Thanh nơi đây, chẳng những chém giết hai vị tu vi Nguyên Anh sơ

kỳ, càng làm cho tên tu sĩ năm Anh kia cũng phải lựa chọn tránh lui, chiến lực

như thế lại thể hiện từ trên người một vị tu sĩ Kim Đan, càng thêm chấn động.

Sự thật cũng đúng là như thế, lần này nếu không phải Hứa Thanh tới Triêu

Hà Sơn điều tra, sợ là lúc này Triêu Hà Sơn đã bị phá hủy, mà việc này nhìn

như trùng hợp, nhưng trên thực tế trong toàn bộ phạm vi Phong Hải Quận, số

lượng những việc giống như vậy đã phát sinh rất nhiều.

"Tin tức chỗ ta cũng không được linh thông cho lắm, chỉ biết những Chấp

Kiếm Đình ở cả ba Châu, sau khi chiến trường phía Tây và phía Bắc có nguy cơ

dấu hiệu thất thủ, bị một số tộc dụng tâm kín đáo bí mật giúp đỡ, bọn họ hỗ trợ

cung cấp lợi khí phá trận, thúc đẩy rất nhiều tán tu công chiếm, nhưng cũng

may những tông môn nhân tộc xuất chiến cũng không bị liên quan đến."

Tôn Hải đắng chát mở miệng.

"Con số thực tế, chỉ sợ là sẽ càng nghiêm trọng hơn, bất quá bọn họ cũng

chỉ dám núp ở trong bóng tối, chỉ cần chiến trường phía Tây và phía Bắc của

nhân tộc chúng ta thủ vững một ngày không loạn, cũng là một ngày bọn họ

không dám công khai xuất thủ mặt ngoài công kích Chấp Kiếm Đình, vả lại

mục đích của những thứ ngoại tộc này cũng không khó suy đoán, bọn chúng

đang làm chuẩn bị cho việc sau khi chiến trường phía Tây và phía Bắc thật sự

thất bại, Thánh Lan tộc xâm nhập thì từ đó đưa danh trạng lên."

"Chỉ mong lần này sau khi nhân tộc chúng ta vượt qua kiếp nạn, sẽ diệt sạch

hết thảy những thứ ngoại tộc lòng dạ khó lường này!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi