QUANG ÂM CHI NGOẠI

Nhìn một màn này, tâm thần Hứa Thanh vô cùng chấn động, hắn phát hiện

dường như lần này Thanh Cầm xuất hiện là chân thân, cho nên lần mức độ

khổng lồ của nó so với lúc trước hắn từng nhìn thấy quá nhiều.

Nhất là hiện giờ tu vi của hắn so với lúc mới tới Quận Đô đã tăng lên, cũng

đã trải qua rất nhiều việc, cũng đã có chỗ phán đoán đối với cường giả Quy Hư.

Giờ phút này Hứa Thanh tận mắt nhìn thấy, Đại Điểu Thanh Cầm lộ ra bên

trong mây đen, trong đôi mắt của cái đầu dữ tợn thứ ba tồn tại vô số đạo sợi tơ,

thậm chí trên thân thể còn có hư ảnh trùng lặp, mà bên trong tia chớp bốn phía

còn có một cái tiểu thế giới cứ hình thành lại hủy diệt.

Mặc dù còn chưa đạt tới trình độ triệu pháp quy nhất, nhưng uy áp kinh

khủng phát tán ra từ thân hình gần vạn trượng, cũng đủ khiến cho thiên địa chấn

động.

Trong lúc đáy lòng Hứa Thanh đang dâng lên gợn sóng cực lớn, Ninh Viêm

bên cạnh đã vô cùng hãi hùng khiếp vía, trong mắt tràn ngập cảm giác không

cách nào tin, bởi vì nơi này rõ ràng không phải là nơi gã phát hiện ra Thanh

Cầm lúc trước.

Hang ổ của Thanh Cầm cách nơi này cực kỳ xa...

"Tại sao nó lại xuất hiện ở nơi này, không đúng nha, tính cách Thanh Cầm

rất lười, ngày bình thường hầu như nó sẽ không ra ngoài! Chẳng lẽ... Nó để

mắt tới ta!"

Toàn thân Ninh Viêm run rẩy, trong lúc nội tâm của gã đang không ngừng

cuộn trào, Hứa Thanh hít sâu và chống đỡ áp lực thật lớn đến từ bầu trời, tiến

lên vài bước, chắp tay cúi đầu với ba cái đầu thật lớn hiện ra từ đám mây tản ra

trên bầu trời.

"Chấp Kiếm Giả Hứa Thanh, bái kiến Thanh Cầm tiền bối."

Theo Hứa Thanh mở miệng, ba cái đầu lộ ra bên trong mây đen đồng thời

phát ra một tiếng ự...c, âm thanh này tựa như vô số thiên lôi nổ tung, bốn

phương nổ vang, càng dấy lên mưa to gió lớn, khiến cho thân thể Hứa Thanh

không tự chủ được rút lui ra, Ninh Viêm lập tức kêu rên.

"Xong đời rồi, Thanh Cầm ghét nhất là khi đang ngủ bị đánh thức, chúng ta

xong đời rồi!!"

"Ngươi câm miệng cho ta!" Hứa Thanh gầm nhẹ, sau khi miễn cưỡng đứng

vững, hắn lần nữa cúi đầu về phía bầu trời.

"Thanh Cầm tiền bối, bây giờ Thánh Lan tộc đang xâm lấn nhân tộc, Phong

Hải Quận đang ở trong nguy cơ, vãn bối khẩn cầu tiền bối xuất sơn, nếu như

tiền bối không muốn đi tới chiến trường cũng được, không muốn ra tay cũng

được, chỉ cần tạm thời theo bên cạnh ta, cho phép ta có thể dựa vào uy thế của

ngài là được."

Ngôn từ của Hứa Thanh rất thành khẩn, nói xong lại cúi đầu lần nữa.

Nhưng lúc này Ninh Viêm bên cạnh cũng sắp khóc rồi, gã cũng không quan

tâm Hứa Thanh quát tháo, vội vàng nhắc nhở.

"Không có tác dụng đâu Hứa Thanh sư huynh, thật ra lúc tới ta đã đoán

được ý nghĩ của ngươi rồi, nhưng trên thực tế thì không làm thế này được, mặc

dù tổ tiên Thanh Cầm đã từng đi theo Huyền U Cổ Hoàng, vả lại cuối cùng còn

chết trận vì người kia, nhưng đây chỉ là một câu truyện tốt đẹp để cho hậu nhân

nghe mà thôi."

"Chân tướng là tổ tiên của Thanh Cầm lúc đó chính là một con hung cầm

tuyệt thế, vốn là đối địch cùng Cổ Hoàng, sau đó bởi vì tình thế bức bách cùng

với Cổ Hoàng đã hứa hẹn sẽ che chở hậu duệ của tộc mình, cho nên nó mới xuất

chiến mà chết vì Cổ Hoàng."

"Sau khi nửa khuôn mặt Thần Linh đến, Cổ Hoàng rời khỏi đại lục Vọng

Cổ, không hề thực hiện hứa hẹn lúc trước, tình cảm cũng theo đó mà đứt."

"Mà Thanh Cầm ở nơi này, mặc dù cũng làm bạn cùng với Quận Trưởng đời

trước, nhưng đây cũng là bởi vì vị Quận Trưởng kia từng có trợ giúp lớn với nó,

sau khi Quận Trưởng đời trước rời khỏi, nhân quả giữa bọn họ cũng đã xong,

đây cũng là lý do tại sao Thanh Cầm không thuận theo cùng rời khỏi."

"Ta đã xem qua lịch sử tám trăm năm này của Phong Hải Quận, mặc dù

Thanh Cầm không là địch cùng nhân tộc, nhưng cũng không hề tương trợ qua

việc gì, hết thảy đều dựa vào yêu thích cá nhân."

"Mà tính khí Thanh Cầm luôn rất nóng nảy, điểm này ai cũng công nhận, lão

tổ của nó có huyết mạch Hồng Hoang dị chủng, năm đó chính là hung cầm nổi

danh nuốt vạn tộc trong thiên địa!"

"Chúng ta quấy rầy nó ngủ say, đối với Thanh Cầm mà nói, đây chính là

ngọn nguồn tức giận."

"Mặt khác, lúc trước ngươi thấy ta ở bên trong móng vuốt của nó không

chết, không phải bởi vì thân thể của ta mạnh như thế nào cả, mà là bởi vì huyết

mạch trên người của ta khiến cho nó có chỗ kiêng kị mà thôi, ta....."

Ninh Viêm ở bên cạnh vội vàng nói những gì mình biết ra, giọng nói cũng

đang run rẩy, thậm chí ngay cả một chút việc bình thường gã không thể nói, lúc

này cũng nói ra một chút, từ đó cũng có thể thấy được sự hoảng loạn trong lòng

của gã.

Thần sắc Hứa Thanh ngưng trọng, hắn nghe ra bên trong lời nói của Ninh

Viêm có rất nhiều vấn đề, nhưng giờ phút này không phải là thời điểm truy vấn

hay cân nhắc, bởi vì lúc này bỗng có một cỗ cảm giác áp bách cực lớn từ trên

bầu trời truyền đến.

Ba cái đầu dữ tợn thật lớn của Thanh Cầm rủ xuống ngoài mây mù, mang

theo vẻ hung ác, nhích tới gần Hứa Thanh và Ninh Viêm.

Khoảng cách gần như vậy, Hứa Thanh có thể rõ ràng nhìn thấy phía trên ba

cái đầu dữ tợn này không có bao nhiêu lông vũ, trên đầu tràn đầy nếp nhăn màu

đỏ tím cùng với làn da khô nứt xấu xí, hai mắt màu đỏ hiện ra sự khó chịu khi bị

quấy rầy, cái mỏ cực lớn tản ra uy áp cực kỳ kinh khủng.

Từ xa nhìn lại, so sánh cùng Thanh Cầm vạn trượng trên bầu trời, Hứa

Thanh và Ninh Viêm thật giống như một cái chấm nhỏ, không có ý nghĩa, đồng

thời một màn này cũng cực kỳ trùng kích thị giác người nhìn.

Ninh Viêm nhanh chóng bộc phát ra lực lượng huyết mạch của mình, ý đồ

hóa giải nguy cơ của bản thân, về phần Hứa Thanh chỗ đó, hắn cũng đành phải

làm vậy.

Hứa Thanh hô hấp dồn dập, không hề cử động nhưng Tử Nguyệt ở bên

trong Thiên Cung trong cơ thể cũng đã bay lên, ngay lúc hắn đang muốn mở

miệng, sau khi ba cái đầu của Thanh Cầm nghe hắn nói, vẻ khó chịu trong mắt

rõ ràng đã tiêu tán.

Thậm chí cái đầu phía bên phải bỗng nhiên lại trầm xuống, sau khi hạ đến

dưới thân Hứa Thanh, liền hướng đỉnh đầu lên, nhu hòa đón thân thể Hứa

Thanh lên trên đầu.

Hứa Thanh sững sờ.

Đôi mắt Ninh Viêm hoàn toàn trợn to, trong lòng dấy lên sóng lớn ngập trời,

tràn ngập cảm giác không cách nào tin, không thể tưởng tượng nổi mà thất

thanh la lên.

"Cái này cái này...."

Tâm thần của Ninh Viêm chấn động long trời lở đất, hoàn toàn há hốc mồm,

cả người ngây ngốc đứng ở một chỗ, đối với một màn trước mắt này, gã chỉ cảm

thấy trong đầu trống rỗng.

Trong thời khắc này, hình như năng lực suy nghĩ của gã đã bị đình trệ.

Thật sự là cảnh tượng trước mắt khiến cho gã quá mức chấn động, thậm chí

còn đến trình độ nghe thôi cũng thấy rợn cả người.

Lai lịch của gã rất thần bí, cho nên từ lúc ở trên cây Thập Tràng, phần lớn

đồ vật đội trưởng lấy ra gã đều biết, cũng biết rất nhiều việc mà Hứa Thanh

không biết, mà gã lại càng hiểu rõ hung ý của Thanh Cầm cùng mối liên quan

của nó cùng với nhân tộc.

Cho nên lúc trước gã mới báo cho Hứa Thanh biết rõ ràng, trong nhận thức

của gã, đối với Thanh Cầm siêu nhiên mà nói, bất kể Phong Hải Quận có phải là

nhân tộc nắm giữ hay không, thật ra nó cũng không hề cảm thấy khác nhau.

Coi như là Thánh Lan tộc chiếm cứ nơi đây, bọn họ cũng sẽ không dám dễ

dàng đối phó với nó, trên cơ bản hiện giờ như thế nào, về sau vẫn sẽ là như thế.

Cho nên gã biết rõ Thanh Cầm sẽ không hỗ trợ mà cũng sẽ không xuất

chiến.

Nhưng bây giờ.....

Gã nhìn Thanh Cầm tính tình vốn cao ngạo, thế mà lại hạ cái đầu bên phải

xuống để đội Hứa Thanh lên trên, chủ động để cho Hứa Thanh đứng ở trên đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi