QUANG ÂM CHI NGOẠI

Dưới sự dung nhập của Cung chủ, tấm lưới cấm kỵ này không chỉ có thể

kiên trì nhiều hơn một chút, phạm vi bao trùm toàn bộ Phong Hải Quận, cũng

nhận được trợ giúp.

Vô luận là phía Bắc hay là phía Tây, những quân đoàn tán loạn Phong Hải

Quận, lưới lớn màu vàng phía sau bọn họ lần nữa xuất hiện, giúp bọn họ ngăn

cản đại quân Thánh Lan tộc đuổi theo.

Mọi đại địa nguyên bản bị chiếm cứ, cũng vào thời khắc này lại dâng lên

lưới lớn màu vàng, ý đồ ngăn cản từng màn bi kịch sinh tử sắp phát sinh ở bên

trong.

Đầu nguồn của hết thảy những thứ này, là thân hình Cung chủ đang tiêu tán.

Cái lạnh đến từ Vực Bảo, thống khố đến từ lực lượng diệt sạch tạo thành là

không cách nào hình dung.

Nhưng đối với Cung chủ mà nói, hình như những thứ này không coi vào

đâu, cho dù tứ chi của lão đã tiêu tán trở thành bụi bặm, thân thể của lão vẫn

không buông lỏng, khuôn mặt của lão chậm rãi rủ xuống, cặp mắt của lão có

chút không mở ra được.

Trên chiến trường, Hoàng của Hồng Linh cùng Hoàng của Nguyệt Vụ giơ

tay lên, ngăn cản đại quân đi về phía trước, bọn họ đứng trước lưới lớn màu

vàng, vô luận là hai người bọn họ, hay là vô tận đại quân sau lưng, giờ phút này

đều trầm mặc.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, thần sắc hai người này bỗng nhiên khẽ

động, mạnh mẽ nhìn về phía hư vô phía bên phải Cung chủ.

Vào thời khắc này, một giọng nói đạm mạc, đột nhiên truyền ra từ hư vô bên

phải Cung chủ.

"Khổng Lượng Tu, ta vốn có thể không hiện thân, nhưng nhìn ngươi vẫn

lạc, ngươi đã chiếm được sự tôn trọng của ta, cho nên ta đến để hỏi thăm ngươi

một câu, một ngụm khí không tản ra của ngươi, là đang chờ ta sao?"

Theo giọng nói vang vọng, một đạo sương mù biến thành bóng đen, lăng

không xuất hiện ở trước gương mặt Cung chủ.

Thân ảnh ấy xuất hiện, khiến cho tâm thần của tất cả mọi người trên chiến

trường đều chấn động.

Một phương Thánh Lan tộc là như thế, nhân tộc Phong Hải Quận bên này

cũng tương tự như vậy.

Duy chỉ có ánh mắt hai vị Hoàng giống như không hề ngoài ý muốn.

Ánh mắt Hứa Thanh mạnh mẽ trợn to, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh

kia, hắn nhớ tới sự tình Cung chủ kêu mình điều tra, hô hấp dồn dập, dùng cực

hạn khả năng của mình, cố gắng nhớ kỹ bộ dáng của đối phương.

Nhưng đáng tiếc, bên đó là một mảnh sương mù, hoàn toàn mơ hồ không rõ.

Cung chủ vốn đã khép kín hai mắt, giờ phút này đột nhiên mở ra, nhìn hư

ảnh sương mù trước mắt.

"Quận Trưởng, là do ngươi làm hại?" Giọng nói trầm thấp của Cung chủ,

mang theo khàn khàn, vang vọng bốn phương.

"Là ta." Bóng đen nhẹ gật đầu, nhẹ giọng mở miệng.

"Không phải ngươi đang an bài người điều tra sao, đáng tiếc, ngươi điều tra

sai hướng rồi."

Cung chủ trầm mặc.

"Ngươi không hỏi ta là ai sao?" Bóng đen bình tĩnh truyền ra lời nói.

"Ngươi sẽ nói ư?"

Bóng đen lắc đầu, thở dài.

"Vậy thì, hẹn gặp lại, Khổng Lượng Tu." Bóng đen lui ra phía sau vài bước,

chắp tay cúi đầu, tiêu tán giữa thiên địa.

Nhưng ngay khi thân ảnh kia sắp sửa hoàn toàn tản đi, hai mắt Cung chủ đột

nhiên tràn ra ánh sáng rực rỡ, một thanh Đế Kiếm kinh tâm động phách, hội tụ

từ trong đôi mắt của lão, cấp tốc lao ra, chém về phía bóng đen.

Tốc độ kinh người, không cho đối phương chút cơ hội trốn nào, mà thời cơ

ra tay lại là lúc người kia chưa hoàn toàn tiêu tán, cho nên trong chớp mắt này,

thanh Đế Kiếm này liền nháy mắt xuyên thấu qua mi tâm của người kia.

Một kiếm này còn ngược dòng tìm tới bản nguyên, truy đến vô tận hư vô,

truy sát bản thể của hư ảnh này, trảm hết thảy mối liên hệ với gã, bất kể quá

khứ, hiện tại, tương lai, toàn bộ đều ở trong phạm vi chém giết của một kiếm

này.

Bóng đen vừa dừng lại, hoàn toàn tiêu tán ra, nhưng vẫn có tiếng lẩm bẩm

vang vọng thiên địa.

"Quả nhiên ngươi vẫn còn có một kiếm."

"Ta không có quá khứ, không có tương lai, cũng chưa từng có hiện tại,

Khổng Lượng Tu, người ta bội phục không nhiều lắm, ngươi tính là một người,

để ngươi trảm ta một kiếm, lưu lại trong nội tâm của ta, khiến ta không quên

ngươi."

Cung chủ ngóng nhìn, ánh mắt lạnh như băng, hóa thành vĩnh hằng, cho đến

khi sương lạnh bao phủ gương mặt.

Hóa thành tro bay màu xám, tan mất.

"Cung chủ!!"

Quân đoàn nhân tộc đau đớn tận cùng, buồn bã thảm thiết vô tận, trong mắt

từng tu sĩ chảy xuống nước mắt, bọn họ đỏ mắt, trong một cái chớp mắt này,

tâm thần bị vô hạn bi thương bao phủ.

Cung chủ Chấp Kiếm Cung, vẫn lạc.

Bầu trời Phong Hải Quận, lần nữa sụp xuống.

Vào thời khắc này bầu trời nổ vang, giống như cảm nhận được cơn đau

buồn, hóa thành mây máu, dấy lên gió bão, lúc quét tới đại địa liền biến thành

máu băng.

Trong máu băng, thân thể Hứa Thanh run rẩy, nước mắt bi ai, trái tim thật

giống như bị một bàn tay vô hình gắt gao túm lấy, rất đớn, rất đau.

Quá khứ đã trải qua cùng Cung chủ, như được vẽ ra, không ngừng hiện ra ở

trước mắt hắn.

Tiếng khóc vang vọng chung quanh hắn, đau khổ tràn ngập bát phương

quanh hắn.

Thân thể Khổng Tường Long đã không chống đỡ nổi, ngã xuống rồi quỳ

trên mặt đất, nước mắt chảy xuống, bất lực và bi ai, tràn ngập trong lòng của y.

Cho đến khi cả người y rạp trên mặt đất, khóc không thành tiếng.

Mà tại lúc này, giữa thiên địa truyền đến một tiếng nổ vang vang vọng, pháp

bảo Cấm Kỵ lưới lớn cũng tan nát chia năm xẻ bảy, hoàn toàn vỡ vụn.

Sau khi tiền tuyến phía Bắc tan vỡ, giờ phút này, tiền tuyến phía Tây cũng

sụp đổ.

Một màn này, cũng tuyên cáo rằng …Phong Hải Quận thất bại.

Vô tận cực hàn hóa thành phong bạo, từ phía trước gào thét đến, cuốn động

bát phương, mặt đất cũng đồng thời kịch liệt rung động lắc lư.

Ở trong gió lốc, đại quân Thánh Lan tộc, đang bước tới trước.

Bầu trời bị khí lạnh tràn ngập, không biết là đêm tối hay là ban ngày, mà

trên thực tế giờ phút này đang là tảng sáng bình minh.

Mặc dù sương lạnh bao trùm màn trời, nhưng cầu vồng vẫn sẽ xuất hiện, chỉ

là phải sau khi mưa gió, vào lúc mặt trời ngẩng đầu mới xuất hiện.

Máu của Cung chủ, hóa thành mưa.

Tuyệt vọng cùng bi phẫn của Phong Hải Quận, khiến cho mặt đất vào thời

khắc này, nổi gió lên.

Vì vậy, một khắc đại quân Thánh Lan tộc bước qua phòng tuyến thứ tư, trên

màn trời nơi xa, nắng sớm xuất hiện.

Một mảnh ánh sáng màu vàng, hội tụ thành biển, từ bầu trời truyền đến.

Đó không chỉ là ánh nắng mặt trời.

Bên trong biển nắng, còn có vô số lá cờ như cầu vồng tung bay.

Còn có vô số thân ảnh mặc kim giáp, lập lòe như hồng quang.

Còn có vô số hắc long gào thét vang vọng, còn có vô số trận pháp chấn động

bộc phát.

Thiên địa biến sắc, gió giục mây vần.

Phía trên bầu trời chí cao, một con kim long bốn móng lớn tới mười vạn

trượng, xé rách hư vô, gào thét lao ra từ bên trong, tiếng gào chấn nhật nguyệt,

vang vọng cuồn cuộn ập đến.

Đại địa chấn động mãnh liệt, đại quân Thánh Lan tộc đồng loạt dừng lại, hai

vị Hoàng của Hồng Linh và Nguyệt Vụ chợt ngẩng đầu.

Bởi vì ở trên lưng kim long, còn có một tòa ghế dựa màu vàng, phía trên

ngồi một thân ảnh không giận mà uy.

Người này mặc một bộ áo bào màu vàng, không phải Hoàng không phải Đế.

Mà kim long bốn móng, đã đại biểu thân phận của người này.

"Nhi tử thứ bảy của Nhân Hoàng!"

- -------------

Lời của tác giả Nhĩ Căn:

Cho tới ngày hôm nay, miêu tả về trận chiến tranh này cũng đã kết thúc,

những lời trong lòng rất khó viết ra, nếu so với bình thường thì khó hơn rất

nhiều, vẫn không thể bộc lộ hết được, áp lực thật sự quá lớn.

Thời điểm viết ra, thời gian suy tư hơn xa thời gian bản thân sáng tác.

Thứ cần suy tính không chỉ là toàn cục, còn có chi tiết, còn có suy luận cùng

với văn tự miêu tả, còn phải thêm vào từng phục bút ở bên trong, cùng với hoãn

lại đến nội dung cốt truyện tiếp theo, cần tự động triển khai một thế giới tiểu

thuyết rộng lớn, cùng với lập trường độc lập của từng phương.

Ta cố gắng để cho bọn họ không phải NPC, mà mỗi người đều có tư tưởng

và máu thịt riêng.

Đồng thời bên trong chương này, ta đã chôn rất nhiều manh mối, có khả

năng đã có độc giả nhìn ra, Cung chủ, tại sao muốn chết.

Cuối cùng, cầu Ngọc Phiếu ở Bạch Ngọc Sách, tiễn Cung chủ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi