Thời gian trôi qua.
Ba ngày thoáng một cái liền qua.
Vào sáng sớm ngày thứ tư, đại quân Thất hoàng tử đi đến Quận Đô cũng tập
kết hoàn tất, bắt đầu xuất hành.
Hứa Thanh và đội trưởng, còn có Khổng Tường Long cũng trong đám người
này.
Theo đại quân đi về phía trước, dần dần rời xa phòng tuyến, Hứa Thanh
đứng bên trong đội quân, quay lại nhìn về phía Tây và phía Bắc xa xa.
Gần hai tháng này, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện ở nơi đây, cũng nhìn
thấy quá nhiều sinh tử.
Giờ phút này trong trầm mặc, có không ít tu sĩ cùng một dạng như hắn, quay
đầu nhìn về phía Tây và phía Bắc, những người này phần lớn là Chấp Kiếm Giả
của Phong Hải Quận.
Hồi lâu sau Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, nhìn thiên địa xa xa phía trước, nơi
đó có mấy trăm con hắc long túm tụm vờn quanh..... Một con kim long bốn
móng.
Trong mây mù, dù thân thể cao lớn kia chỉ lộ ra một điểm, cũng đều khiến
cho người ta có một loại cảm giác thần thánh, càng không cần phải nói tới thân
ảnh ngồi trong loan giá.
Mọi người dưới mặt đất, kể cả Hứa Thanh, so sánh cùng vị tôn quý trên chín
tầng trời này, giống như là bùn nhão, không có ý nghĩa.
Hứa Thanh nhớ tới một câu mà giáo thư tiên sinh đã từng nói với mình khi
còn bé ở trong xóm nghèo.
"Thế nào gọi là đại nhân vật...Thật ra rất đơn giản, ngươi đứng trong đám
người ngẩng đầu, liền có thể nhìn thấy người này rõ ràng, nhớ kỹ người đó, bởi
vì trong mắt của ngươi, mặc kệ ngươi nguyện ý hay không nguyện ý, người này
chính là thứ duy nhất.”
“Mà ánh mắt của người này đảo qua đám người, lại không thấy rõ ngươi,
cũng không cách nào nhớ kỹ ngươi ở trong đoàn người mênh mông, như vậy,
người này chính là đại nhân vật."
"Cho nên, lúc nào ngươi làm được một điều, đó là khi thành chủ đi qua chỗ
chúng ta, đặc biệt lưu ý đến ngươi, chú ý đến ngươi, như vậy tiểu tử ngươi cũng
coi là một đại nhân vật."
Lúc ấy, Hứa Thanh nhớ rất kỹ những lời này, từ đó về sau, lúc nửa khuôn
mặt Thần Linh mở mắt, hắn lẻn vào phủ thành chủ tìm tòi công pháp tu luyện,
cũng hoàn toàn chính xác làm được điều này, để cho thành chủ trở thành thi thể
chết không nhắm mắt, bên trong con mắt vô thần lờ mờ kia, hiện ra thân ảnh
của mình.
Giờ phút này, hắn đưa mắt nhìn Thất hoàng tử bên trên đám mây, sau đó thu
hồi ánh mắt, mặt không cảm xúc đi theo quân đoàn tiến về phía trước.
Mấy canh giờ sau, đại quân đi tới trên truyền tống trận cỡ lớn đã xây dựng
xong, trong đoàn người lần lượt truyền tống, thân ảnh Hứa Thanh cùng chiến
hữu bốn phía, biến mất cùng với biển ánh sáng lập lòe.
Lúc xuất hiện, đã ở bên ngoài Quận Đô quen thuộc đã xa cách 2 tháng qua.
Không phải tất cả đại quân đều có thể vào bên trong Quận Đô.
Hứa Thanh và nhiều quân sĩ khác chỉ có thể chờ lệnh ở khu vực bốn phía
quanh thành trì Quận Đô.
Chỉ có một chút không nhiều lắm người đi theo Thất hoàng tử, được truyền
tống đến bên trong Quận Đô.
Đứng trên vùng đất Quận Đô, Hứa Thanh ngẩng đầu, lúc nhìn về phía Quận
Đô bên trên, hắn đã nghe được tiếng hoan hô cực lớn truyền đến từ tòa Đô
thành quen thuộc này.
Thanh âm đinh tai nhức óc, vang vọng thiên địa.
Bầu trời tràn ra điềm lành bảy màu, tràn ra tia sáng vạn trượng, tam đại
Cung phóng xuất ra ánh sáng rực rỡ để tô điểm thêm.
Bên trong Quận Đô, nơi mà Hứa Thanh không nhìn thấy, giờ phút này toàn
bộ mọi nhà đều treo dải lụa màu, một đường từ phủ Quận Trưởng nối thẳng đại
lộ truyền tống trận, được đổi tên thành đường Thất Hoàng Tử.
Trên đường cái giăng đèn kết hoa, phủ kín hoa tươi, vô số nhân tộc hai bên
đường chào đón, âm thanh hoan hô truyền khắp bát phương.
"Đắc thắng!"
"Đắc thắng!"
"Đắc thắng!"
Tiếng chiêng trống vang ngập trời, khắp chốn mừng vui, Quận Thừa dẫn
theo đám người bên trong Quận Đô, bao hàm Cận Tiên tộc cùng Thánh Ma tộc,
còn có rất nhiều lão tổ ngoại tộc, trong lúc trận pháp lập lòe, một khắc thân ảnh
Thất hoàng tử xuất hiện, cung kính cúi đầu.
"Bái kiến Thất hoàng tử!"
Trên bầu trời, kim long bốn móng phun ra nuốt vào rặng mây đỏ, lập lòe tia
sáng, cả vùng đất vô cùng rực rỡ, Thất hoàng tử mỉm cười đi ra, mặt hướng mọi
người.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng gầm to đến cực hạn.
Nhưng tất cả thứ này, không liên quan gì tới Hứa Thanh.
Hứa Thanh lặng lẽ đứng trong đại quân ngoài Quận Đô, lắng nghe hết thảy.
Cho đến hồi lâu, một đạo pháp chỉ truyền vào trong quân, để cho đại quân
Hoàng Đô hạ trại tại chỗ, tự hoạt động, mà Chấp Kiếm Giả chiến khu phía Tây
lúc đầu, rốt cuộc cũng chờ được mệnh lệnh tự do trở về.
Lúc này bọn họ trừ phi vào thời khắc đặc biệt, nếu không thì không cần đi
đến chiến trường.
Đây là khẩn cầu đến từ Quận Thừa cùng với phó Cung chủ Chấp Kiếm
Cung, Thất hoàng tử tâm niệm Chấp Kiếm Giả không dễ, cảm hoài ban cho
giấy phép đặc biệt.
Hứa Thanh rời khỏi đại quân, không đi đâu hết mà trực tiếp trở về kiếm các
của mình.
Một khắc bước vào, hắn không cởi áo giáp, cũng không đả tọa, mà nằm ở
trên giường, lập tức ngủ.
Một giấc này, ngủ thẳng tới hoàng hôn ngày hôm sau.
Một khắc tỉnh lại, bên trong Kiếm Lệnh và ngọc giản truyền âm của hắn đã
có rất nhiều tin tức.
Bởi vì trên chiến trường không cho phép ngọc giản truyền tin tức, tất cả đều
bị phong tỏa, cho nên giờ phút sau khi trở lại Quận Đô, ngọc giản mới có thể
câu thông lẫn nhau.
"Hứa Thanh, lúc trước ta không liên lạc được ngươi, thẳng đến ngày hôm
nay trông thấy đại sư huynh của ngươi, mới nhẹ nhàng thở ra, biết được ngươi
không sao. Lão già ta đi theo Mộc Linh Tộc rời đi trước, Quận Đô lúc này có
chút không giống với chúng ta nghĩ trước kia, một trận chiến này Mộc Linh Tộc
tổn hại nghiêm trọng, ta cũng cửu tử nhất sinh..... Ngươi có rảnh quay về
Mộc Linh Tộc một chuyến, Linh Nhi sắp tỉnh."
Đây là truyền âm của lão đầu đường Bản Tuyền.
"Hứa Thanh, khi tỉnh lại đi uống rượu với ta."
Đây là Khổng Tường Long.
"Tiểu sư đệ, lúc nào tỉnh dậy nói cho ta biết, ta tới tìm ngươi lấy đạo quả."
Đây là đội trưởng.
"Hứa thư lệnh, ngươi phải cẩn thận, ta nhận được tin tức từ trong Quận Đô,
những cái ngoại tộc bị ngươi chấn nhiếp lúc trước đã ký một lá thư, nói ngươi
phá hư đoàn kết Phong Hải Quận, mặc dù việc này bị Quận Thừa toàn lực đè
xuống, nhưng ngươi cũng phải lưu ý."
Đây là Thanh Thu.