QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Về phần những người Diêu gia kia, ban ngày ta đã đi qua xem, một đám

phụ nữ và trẻ em, vả lại Trương Ti Vận cũng không có ở trong, nghe nói bị Ti

Nam chấp sự dâng tấu bảo lãnh."

"Nhưng mà, ta nghĩ rằng ngốc một chút cũng rất tốt, nếu như giết mà nói, có

lẽ có thể có càng nhiều cơ hội tiếp xúc vị Thất hoàng tử đó, hiểu rõ chân tướng

của trận chiến tranh này."

Khổng Tường Long cúi đầu xuống, giọng nói từ cuồng loạn, biến thành âm

trầm, trong mắt cũng có một tia âm u hiện lên.

"Hứa Thanh, ngươi cảm thấy thế nào?"

Hứa Thanh liếc mắt nhìn Khổng Tường Long, sau chiến tranh, người bên

cạnh đều tử vong, cho đến cả Cung chủ vẫn lạc, tính cách Khổng Tường Long

cũng bởi vậy rõ ràng có hơi biến hóa.

Mà vào lúc này, lấy hiểu biết của Hứa Thanh đối với Khổng Tường Long,

nghe qua ngữ khí của y, hắn hiểu, đối phương thật sự đã nổi lên sát ý.

Vì để hiểu rõ chân tướng, vì để tiếp cận Thất hoàng tử, Khổng Tường Long

có thể làm ra việc vi phạm nguyên tắc trước kia của mình.

Hứa Thanh trầm mặc, sau một lúc lâu nhẹ giọng mở miệng.

"Nếu như chúng ta có thể lựa chọn, ta đề nghị không nên giết."

Khổng Tường Long ngẩng đầu nhìn qua Hứa Thanh.

"Tại sao?"

Hứa Thanh không có trả lời, mà nhìn qua ánh mắt Khổng Tường Long.

Dưới ánh mắt của hắn, hàn ý trong mắt Khổng Tường Long chậm rãi tiêu

tán, cuối cùng cả người trở nên uể oải, cầm bầu rượu trong tay, một ngụm tiếp

một ngụm uống xuống.

Hứa Thanh bồi ở một bên, hai người giống như đêm qua, lặng lẽ uống rượu.

Hồi lâu sau, Khổng Tường Long bỏ xuống bầu rượu, nằm xuống nhìn đỉnh

Kiếm Các, thì thào nói nhỏ.

"Thật hoài niệm trước kia, Hứa Thanh ngươi còn nhớ thời điểm này vào

năm trước không, mấy người chúng ta cùng nhau ra ngoài....."

Hứa Thanh nhẹ gật đầu, trước mắt hiện ra cảnh tượng trong hồi ức, lúc ấy

hai người bọn họ cùng Dạ Linh, Vương Thần còn có Sơn Hà Tử, cả đám cùng

nhau ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cứu viện mật thám Chấp Kiếm Giả trong

Thánh Lan tộc, đã lấy được một cái hộp nguyện vọng trống không.

Về sau bọn họ đánh chết Hắc Y Vệ ở biên giới Thánh Lan tộc, báo thù vì

thiếu niên kia, sau đó cùng nhau quay đầu chạy như điên, cuối cùng tới một chỗ

bình nguyên, tất cả mọi người mệt mỏi đến mức tận cùng, cùng nhau nằm trên

mặt đất.

Sau chuyện này quan hệ giữa bọn họ cũng thân hơn rất nhiều.

"Đáng tiếc..." Khổng Tường Long lắc đầu, lại cầm bầu rượu lên, nhưng

bên trong đã không còn, giống như cái hộp nguyện vọng năm đó.

Hứa Thanh đưa bầu rượu của mình tới, Khổng Tường Long ngồi dậy tiếp

nhận.

"Đúng rồi, người của Thất hoàng tử, nói muốn lấy hộp nguyện vọng trống

không lúc chúng ta làm nhiệm vụ cầm được kia, nói đây là chứng cứ Diêu Hầu

mưu đồ bí mật."

Hứa Thanh nghe vậy ngẩng đầu, nhớ tới cái hộp nguyện vọng trống trơn lúc

đó.

"Ở trong đó nguyên bản có cái gì? Bên trong nội cung có đáp án hay

không?"

"Có, nhưng thuộc về tuyệt mật, bởi vì ta là người phụ trách nhiệm vụ này,

mới có tư cách biết được, vả lại phần điều tra tình báo này, đến bây giờ vẫn

không có tiết lộ... Mà thôi, cũng không có gì cần phải giấu giếm ngươi."

Khổng Tường Long uống một hớp rượu.

"Thông qua khí tức lưu lại, chúng ta điều tra ra ở trong đó, tồn tại một khỏa

đan dược cổ xưa, gọi là Mệnh Kiếp Đan."

Khổng Tường Long vừa dứt lời, ánh mắt Hứa Thanh chợt ngưng tụ lại, một

phát bắt được cánh tay Khổng Tường Long, nhìn chằm chằm vào mắt của y.

Khổng Tường Long sững sờ.

"Ngươi làm sao vậy?"

"Thượng Quang Mệnh Kiếp Đan?"

"Đúng, chính là loại đan này." Nhìn thấy vẻ mặt Hứa Thanh như thế, Khổng

Tường Long cũng nghiêm túc lên, tỉnh rượu hơn phân nửa.

"Hứa Thanh, xảy ra chuyện gì vậy?"

Hứa Thanh không nói gì, nhớ lại những gì bên trong ngọc giản điều tra

Cung chủ đưa cho, sau một lúc lâu mới hỏi một câu.

"Khổng đại ca, ngươi nói cái tình báo không bị tiết lộ kia, là hồ sơ bí mật số

19 đúng không?"

Khổng Tường Long đang cảm giác say, nghe thấy Hứa Thanh chuẩn xác nói

ra số của hồ sơ, hoàn toàn tỉnh táo, trong mắt lộ ra tinh mang, nhìn qua Hứa

Thanh.

"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì!"

Hứa Thanh lấy ra ngọc giản điều tra Cung chủ đưa cho lúc trước, đưa cho

Khổng Tường Long.

Mà cái mật quyển kia, sau khi hắn từ Triêu Hà Sơn quay về Quận Đô, bởi vì

chiến trường thiếu khuyết tài nguyên và binh lực, bận rộn an bài nên có chỗ

xem nhẹ.

Dẫu sao việc về mật quyển này, Cung chủ đã sớm biết được, mà nhiệm vụ

của hắn chỉ là xác nhận Triêu Hà Quang, về phần điều tra như thế nào, đều có

Cung chủ an bài.

Nhưng bây giờ, không giống nhau.

Khổng Tường Long một phát túm được ngọc giản, nhanh chóng xem xét,

thân thể dần dần run rẩy, hô hấp dồn dập, cuối cùng gắt gao túm lấy ngọc giản,

nhìn về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng.

"Ta đã tra được, đúng là có một đạo Triêu Hà Quang cũng không bị ghi

chép."

Trong mắt Khổng Tường Long tràn ngập tơ máu, giọng nói có chút dồn dập.

"Thân ảnh xuất hiện sau cùng, tới trước mặt lão đầu tử!"

"Là gã giết Quận Trưởng, dùng cái đan này? Khó trách hôm ấy Quận

Trưởng chết, không có bất kỳ dấu vết đánh nhau, cực kỳ ngoài ý muốn!"

Hứa Thanh gật đầu.

"Nhưng ta không hiểu, cho dù đan này thật sự uy lực kinh người, nhưng đối

phương đã hạ độc như thế nào? Ta am hiểu dụng độc, biết được mặc dù có rất

nhiều loại phương thức hạ độc, nhưng Quận Trưởng tu vi cực cao, muốn để

Quận Trưởng không có bất kỳ phát hiện nào mà hạ độc, việc này rất khó khăn!"

"Nhất là Quận Trưởng cả đời trải qua nhiều lần bị ám sát, nhất định rất cẩn

thận, coi như là người tín nhiệm, cũng sẽ không hoàn toàn không đề phòng, vả

lại một màn tử vong kia lại vô cùng đột nhiên, nói rõ người dùng độc, đã dùng

phương thức che giấu cực cao!"

"Giấu giếm được toàn bộ mọi người."

Hứa Thanh nói xong, lâm vào trầm mặc.

Khổng Tường Long cũng trầm mặc.

Hồi lâu sau Khổng Tường Long đứng lên, chắp tay cúi đầu thật sâu về phía

Hứa Thanh.

"Hứa Thanh, việc này ngươi không cần tra xét, quá nguy hiểm, để ta tới!"

Hứa Thanh không nói chuyện.

Nhìn qua vẻ mặt Hứa Thanh, Khổng Tường Long muốn nói lại thôi, cuối

cùng than nhẹ một tiếng, y biết rõ tính cách Hứa Thanh, chuyện này, đối

phương dùng trầm mặc để cự tuyệt.

"Chúng ta cùng nhau tra!" Khổng Tường Long thở sâu, trầm giọng nói.

Hứa Thanh nhẹ gật đầu.

Giờ phút này đã sắp hừng đông, rượu cũng không còn, mà sau khi trải qua

chuyện vừa xong, Khổng Tường Long cũng không có ý nghĩ tiếp tục uống rượu

nữa, y đứng lên chuẩn bị rời khỏi.

Trước khi đi đưa mắt nhìn nơi mình nhổ nước bọt, gãi gãi đầu, đi qua dùng

tay áo lau khô, sau đó rời khỏi.

"Khổng đại ca, cái này cho ngươi, ngươi phân cho Sơn Hà Tử một chút, về

phần Dạ Linh và Vương Thần... Ngươi cùng nhau xử lý đi." Hứa Thanh lấy ra

một cái túi trữ vật, đưa cho Khổng Tường Long.

"Đây là?" Khổng Tường Long khẽ giật mình.

"Đạo quả." Hứa Thanh nói khẽ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi