QUANG ÂM CHI NGOẠI


Thiếu niên áo lam lập tức im lặng, những người khác cũng nhao nhao căng thẳng, nhìn tu sĩ trung niên nói chuyện.
Thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên.
- Đã đến giờ khảo thí, tổng cộng ba môn, người thông qua toàn bộ cho 1000 điểm cống hiến, tổng điểm xếp thứ nhất sẽ được ban thưởng thêm, môn khảo thí thứ nhất, là giá trị dị hoá trong cơ thể các ngươi!
- Bây giờ, từng người tiến lên, trình lệnh bài của các ngươi ra, rồi báo họ tên, không được giấu giếm, người nào vi phạm bị tra ra sẽ bị nghiêm trị!
Theo tu sĩ trung niên mở miệng, thiếu niên áo lam kia chớp mắt, là người thứ nhất đi đến quảng trường, trình lệnh bài trong tay, lớn tiếng nói.
- Đệ tử Chu Thanh Bằng, bái kiến tiền bối.
Thanh âm của gã vang dội, rơi vào tai ba người tu sĩ trung niên, bọn họ đều nhao nhao gật đầu.
Sau đó người thứ hai tiến lên, rất nhanh, khi còn thừa lại có sáu người, Hứa Thanh đi đến quảng trường, cung kính trình lệnh bài, sau khi chần chờ một chút, trầm giọng mở miệng.
- Đệ tử Hứa Thanh, bái kiến tiền bối.
Nhưng khi vừa nói xong câu này, Hứa Thanh bỗng có chút hoảng hốt, hắn đã cực kỳ lâu không nói cho người khác biết tên của mình rồi, chuẩn xác mà nói, đã sắp 7 năm rồi.
Giờ phút này nói xong, Hứa Thanh cúi đầu lặng lẽ lui ra phía sau.

Ba người trung niên kia quét mắt nhìn lệnh bài hắn đưa, cũng không chú ý quá nhiều tới hắn.

Cứ như vậy, khi tất cả các người khảo thí đều hoàn thành xong khâu báo danh, môn khảo thí thứ nhất cũng chính thức bắt đầu.

Môn khảo thí thứ nhất rất đơn giản, theo tu sĩ trung niên phất tay, một khối đá màu xanh cao chừng một trượng theo một tiếng oanh trống rỗng xuất hiện, rơi vào trên quảng trường, khiến cho một mảnh bụi bặm bay tứ tán.
- Dựa theo trình tự vừa rồi, từng người tới đây trắc thí, đặt tay vào phía trên là được.
Chu Thanh Bằng lập tức đi lên.
Hứa Thanh lưu ý, thấy sau khi tay của đối phương đè lại trên hòn đá, tảng đá lớn màu xanh lập tức lập lòe tia sáng, bên tầng ngoài nổi lên một bộ hình vẽ cơ thể người.
Bên trong hình vẽ này, sáng lên hơn bốn mươi điểm.
- 42 điểm, không tệ, thông qua.
Tu sĩ trung niên ở một bên gật đầu, gọi người tiếp theo lên.
Trong thần sắc của Chu Thanh Bằng có chút đắc ý, lui ra phía sau vài bước, chăn chú quan sát những người khác.
Rất nhanh, theo mọi người lần lượt khảo thí, Hứa Thanh cũng nhìn ra một chút manh mối.
Điểm số càng nhiều, đại biểu giá trị dị hoá trong cơ thể càng lớn, trong đó có mấy người vượt qua 100 điểm, bị đánh giá là không hợp cách.
- Ta hẳn là một điểm cũng không có...

Hứa Thanh nheo mắt lại, hắn không muốn ngày đầu tiên ở chỗ này lộ ra liền trạng thái của bản thân trong khi không biết bất luận cái tình huống gì, cái này không phù hợp với tính cách của hắn.
Nhưng vô cùng bình thường cũng sẽ ảnh hưởng tới sự lựa chọn của tông môn, vì vậy Hứa Thanh trầm ngâm cúi đầu nhìn cái bóng của mình, chậm rãi điều khiển một tia rất nhỏ, khiến cho nó dung nhập trong cơ thể.
Mà ngay khi hắn không ngừng rút ra dị chất, một tiếng kinh hô từ bốn phía truyền đến.
- 34 điểm, ưu dị!
Thanh âm của người tu sĩ trung niên lộ ra một tia chấn động, Hứa Thanh cũng lập tức ngẩng đầu, thấy một nữ hài niên kỷ bằng hắn không sai biệt lắm đang đứng gần tảng đá đó.

Quần áo của cô bé này không khác biệt lắm với hắn, trên mặt cũng vô cùng bẩn, hiển nhiên cũng là một thập hoang giả.
Nàng hình như rất khẩn trương, cúi đầu không dám nhìn người, sau khi cúi đầu về phía tu sĩ trung niên, liền rất nhanh đi qua một bên.
- Nàng hình như là gọi là Lý Tử Mai.
Hứa Thanh nhớ tới tên của đối phương lúc trước, thu hồi ánh mắt, sau đó đi thẳng về phía trước, khi đến gần tảng đá, hắn thần sắc bình tĩnh giơ tay lên, đặt vào phía trên.
Theo tia sáng lập lòe, ở trên hiện ra hình vẽ hình người, hơn mười cái quang điểm chậm rì nổi lên, hình như có chút bất ổn, còn đang lóe lên.
- 43 điểm, không tệ, thông qua.
Tu sĩ trung niên quét tới, gật nhẹ đầu.

Hứa Thanh vội vàng thu hồi tay phải, đi qua một bên, dị chất trong cơ thể vừa rồi bị hắn đè xu0'ng, không bị cái bóng hút đi, giờ phút này đang nhanh chóng dung nhập vào bên trong cái bóng, biến mất không thấy gì nữa.

43 điểm, cái thành tích này không tính là ưu dị, nhưng cũng không kém, Hứa Thanh cảm thấy như vậy được rồi.
Trên thực tế cũng đúng là như thế, hơn sáu mươi người tới khảo thí, điểm số từ 50 trở xuống chỉ có mười chín vị, mà vượt qua 100 điểm thì có đến hai mươi người.

Khuôn mặt của hai mươi người giờ phút này đều nhao nhao trắng bệch.
- Ba môn khảo thí, sẽ tổng hợp để tính toán thành tích, cửa khảo thí thứ hai là ý chí của các ngươi, hiện tại toàn bộ tiến lên khoanh chân ngồi cho tốt.
Người nói chuyện chính là người còn lại bên trong ba vị trung niên, người này mặt ngựa, thần sắc nghiêm nghị, thanh âm khàn khàn.
Trong lúc lời nói truyền ra, mọi người nhao nhao tiến lên khoanh chân, Hứa Thanh ở trong đám người, sau khi ngồi xuống liền ngẩng đầu nhìn về phía người trung niên mặt ngựa, hắn muốn biết khảo nghiệm ý chí sẽ làm như thế nào để tính.
Ngay một khắc hắn nhìn tới, người trung niên mặt ngựa phất tay, lấy ra một cái bình kim loại nhỏ, bình này màu bạc, phía trên điêu khắc rất nhiều phù văn, thoạt nhìn phong cách rất là cổ xưa, đồng thời cũng ẩn chứa một chút loại hàm súc cực kỳ đặc biệt.
Sau khi gã lấy ra, thần sắc của hai người bên cạnh gã cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
- Cái này có một giọt máu bị pha loảng ra vô số lần, một khi kích phát sẽ hình thành uy hiếp, nếu như ngươi không chịu nổi, có thể cắn vào chót lưỡi để bỏ qua.
Nói xong, gã mở cái chai ra, để vật bên trong vào trên tảng đá.
Hứa Thanh ngóng nhìn, rất nhanh hắn liền thấy từ bên trong cái chai kim loại kia nhỏ xuống một giọt chất lỏng màu vàng, chất lỏng này rất là sền sệt, hình như có thể tự thành thân thể.
Ngay khi nó hạ xuống cự thạch màu xanh, viên đá xanh trực tiếp lóe ra tia sáng lập lòe, ánh sáng màu vàng đột nhiên bao phủ về bát phương, một tiếng gào thét tựa như đến từ thời viễn cổ, theo bên trong viên đá màu xanh, nơi giọt huyết dịch màu vàng hạ xuống bộc phát truyền ra ngoài.

Theo nó bộc phát, phảng phất mơ hồ có một con mắt thật to huyễn hóa ra từ trong đó.
Ánh mắt này dựng thẳng đồng tử, bên trong mọc ra vô số cánh tay, chập chờn muốn leo ra phía ngoài, vô cùng quỷ dị, hết lần này tới lần khác còn mang theo một tia cảm giác rất thần thánh.
Dường như là Thần Linh cao cao tại thượng, bao quát chúng sinh, đang vô cùng lạnh lùng nhìn mọi người.
Trong đầu của toàn bộ người khảo thí đang khoanh chân ngồi ở chỗ này bỗng chốc oanh một tiếng, như có thiên lôi nổ tung ở trong đầu.

Từng thân thể lắc lư rung động mãnh liệt, phảng phất máu thịt toàn thân đều đã mất đi khống chế, tự trở thành thân thể của riêng mình, muốn chia lìa với thân thể, cảm giác xé rách hiện ra, đồng thời thần sắc của bọn họ cũng đều cấp tốc biến hóa.
Một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt đến từ sâu trong linh hồn, đến từ bản năng sinh mệnh, đang điên cuồng bộc phát trong lòng của bọn họ, khiến cho từng người khảo thí nơi này, trong nháy mắt dường như đã mất đi linh trí, có ba người thậm trí trực tiếp liền phun máu tươi ra, kêu r3n ngã xuống đất.
Coi như là Chu Thanh Bằng cùng Lý Tử Mai, sắc mặt cả hai trong một khoảnh khắc cũng đều trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy kịch liệt, có máu mũi tràn ra, trong ánh mắt đều là tơ máu.

Duy chỉ có Hứa Thanh, mặc dù thân thể của hắn trong giờ phút này cũng chấn động, nhưng chấn động trong nội tâm của hắn còn mãnh liệt hơn.

Bởi vì... 
Ánh mắt này, hắn quen thuộc! Hôm ấy Thần Linh mở mắt, lúc hắn ngẩng lên nhìn về phía bầu trời, mặc dù không hoàn toàn giống nhau, nhưng loại cảm giác uy hiếp này... 
Giống nhau như đúc!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi