QUANG ÂM CHI NGOẠI

Nhìn bộ dạng hai mắt tỏa sáng của đội trưởng, Hứa Thanh vừa muốn gật

đầu, nhưng lúc này bên cạnh hai người bỗng nhiên truyền đến một tiếng hừ

lạnh.

"Thứ đồ chơi gì tốt? Còn nữa, từ lúc nào ta trở thành lão đầu tử rồi hả?"

Hứa Thanh hít vào một hơi, thần sắc đội trưởng cũng biến đổi, hai người

theo bản năng nhìn đến nơi truyền ra giọng nói quen thuộc.

Hư vô chỗ đó vặn vẹo, thân ảnh sư tôn hiển lộ ra ngoài.

"Đây là bài học thứ hai cho các ngươi, có chút thời điểm, mắt không thấy thì

không nhất định là thật, về sau làm gì cũng phải rời khỏi một phạm vi nhất định,

mới lại thương lượng chuyện của mình."

Thất gia nhàn nhạt mở miệng.

Hứa Thanh cúi đầu không nói chuyện, đội trưởng vẻ mặt buồn rười rượi, y

cũng không ngờ rằng sư tôn rõ ràng đã rời đi, thế mà lại còn ẩn tàng ở một bên.

"Được rồi, ta nhớ tới tu vi của lão Tứ sắp đột phá, vì vậy mới quay lại dặn

dò một chút."

"Lão Tứ, đối với ngươi mà nói, Kim Đan đột phá Nguyên Anh cũng không

phải việc gì khó, nhưng trong quá trình tu hành cảnh giới Thiên Mệnh Nguyên

Anh, phải dẫn năm lần kiếp nạn thiên mệnh phủ xuống, mỗi một lần vượt qua,

đều sẽ trở nên cường hãn hơn rất nhiều."

Hứa Thanh gật đầu, lúc trước hắn cũng đã có chỗ hiểu biết về điểm này.

"Nhưng mà bên trong cảnh giới Nguyên Anh, chiến lực tăng lên chỉ là thứ

yếu, trọng điểm là dựa vào thiên kiếp để tính toán có bao nhiêu thiên mệnh, việc

này có liên quan đến Linh Tàng tương lai."

"Mà căn cứ kinh nghiệm của vi sư, mỗi một lần thiên kiếp, nếu như nhiều

Nguyên Anh cùng nhau triển khai, mặc dù sẽ khiến cho uy lực của thiên kiếp

trở nên vô cùng lớn, nhưng một khi thành công, cũng sẽ thu được rất nhiều

thiên mệnh."

"Cho nên trong địa phương Tiên Cấm này, nếu như ngươi có tạo hóa, chớ có

nóng lòng khai dẫn thiên kiếp, cụ thể khi nào quay về ta sẽ dặn dò một phen với

ngươi.” Thất gia nói xong, trừng mắt liếc đội trưởng, sau đó quay người tan

biến.

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, những nội dung này, trước kia hắn không

hề biết.

Giờ phút này trong lúc Hứa Thanh đang trầm tư, đội trưởng trừng mắt nhìn

quanh, lôi kéo Hứa Thanh nhanh chóng rời khỏi, cho đến khi đi thật xa mới nhẹ

nhàng thở ra.

"Sư tôn đối xử với chúng ta thật tốt, tiểu Thanh à, tiết học này, ta nghĩ rằng

ta lại hiểu ra thêm càng nhiều điều hơn nữa.”

"Ta cũng có cảm giác này."

Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, sâu sắc đồng ý.

"Sự quan tâm của sư tôn, chúng ta đời này cũng không cách nào báo đáp

hết."

"Cho nên chúng ta phải càng cố gắng, tranh thủ về sau có thể bảo vệ sư

tôn!" Hứa Thanh ngưng trọng nói.

"Đúng đấy, tiểu sư đệ, chúng ta sẽ coi đây là mục tiêu!" Trên mặt đội trưởng

có ánh sáng, vừa đi cùng Hứa Thanh, vừa mở miệng.

Cho đến khi đi qua mấy canh giờ, bọn họ nhìn nhau một cái.

"Có lẽ không còn ở gần nữa đúng không?"

"Không sai biệt lắm." Hứa Thanh quan sát khắp nơi.

"Lão đầu tử quả là xuất quỷ nhập thần!" Đội trưởng cười khổ, sau đó thấp

giọng mở miệng.

"Đi đi đi, chúng ta đi tới cái chỗ ta nói lúc trước kia đi, chỗ đó nhất định có

thứ tốt!"

Nói xong hai người nhanh chóng rời đi.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua.

Thời gian từ lúc Tiên Cấm mở ra đã trôi qua ba ngày.

Trong ba ngày này, nhóm hơn mười vạn tu sĩ nhân tộc đầu tiên phủ xuống

đã sáng lập ra một cái khu vực an toàn trong vòng ngàn dặm.

So sánh cùng toàn bộ Tiên Cấm mà nói, cái phạm vi này thật giống như

muối bỏ biển, không chút thu hút, dù là trong khu đông, cũng chưa chiếm được

một phần một trăm.

Thật sự là Tiên Cấm trong ba mươi sáu Hành Cung của Huyền U Cổ Hoàng

đời trước, quá lớn.

Nhưng điều này cũng có thể lý giải, bởi vì trên thực tế thì mỗi tòa Hành

Cung của Huyền U Cổ Hoàng đều là một cái tiểu thế giới.

Mà nơi đây lại bởi vì Thần Linh ngủ say, cho nên từ xưa đến nay vẫn còn

nguyên vẹn, không bị khai phá qua, bên trong đó tồn tại vô số kỳ trân dị bảo,

cùng với đông đảo điển tịch cổ xưa, thậm chí cũng có khả năng tồn tại bộ phận

nội tình của nhân tộc trước kia.

Dù bị dị chất xâm nhập, nhưng cũng không phải là không có vật nào có thể

dùng, nhất là đại lục Vọng Cổ bây giờ cũng đã nghiên cứu tương đối sâu đối với

dị chất, cũng đã có một chút phương pháp xua tán dị chất, ví dụ như các loại

thuật khu trừ dị chất trong pháp bảo Cấm Kỵ, chỗ này cũng giống như vậy.

Cho nên, Hoàng Đô tự nhiên cực kỳ coi trọng đối với khu vực Tiên Cấm

này, cũng biết không phải trong thời gian ngắn liền có thể hoàn toàn hoàn thành

sáng lập.

Dựa theo kế hoạch, Tiên Cấm cần phải đào móc liên tục trong mấy tháng,

cho đến cuối cùng xâm chiếm hết bốn phía, từng bước tiến tới Hoàng điện ở

khu trung tâm.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là nơi đây không có Thần Linh.

Giờ phút này, đội trưởng và Hứa Thanh đang đứng ở trăm dặm bên ngoài

khu vực an toàn, trên đỉnh một tòa cung điện cao lớn, cả hai đang nghỉ ngơi.

Thời gian ba ngày này, bọn họ đã tìm kiếm không ít nơi bên ngoài, cũng có

một chút thu hoạch, đồng thời cũng thấy rất nhiều cung điện đang ở dần dần

tiêu tán, hình như lý do là bởi vì hoàn cảnh phong bế nơi đây bị phá vỡ.

Về phần nguy hiểm tương tự cũng gặp phải không ít.

Ví dụ như nơi đội trưởng nói có thứ gì đó rất hay lúc trước, trên thực tế thì

đó là một pho tượng khổng lồ đang bị dị chất xâm nhập tiêu tán, chỉ còn thừa lại

phần đầu.

Pho tượng kia, sau khi hai người tiếp cận, thế mà lại sống lại.

Vô cùng hung hiểm, cửu tử nhất sinh.

Cũng may mà ẩn nấp Thất gia cho có hiệu quả không tầm thường, hai người

mới hãi hùng khiếp vía tránh thoát khỏi.

Sau khi trải qua chuyện này, đội trưởng liên tục thở dài, cái loại cảm giác

trông thấy thịt mỡ nhưng bản thân lại không cách nào cầm được này, khiến cho

đôi mắt đội trưởng càng ngày càng đỏ hơn.

Mà một đường sau đó, bọn họ cũng đã nhiều lần gián tiếp, có tiến vào có lui

ra, cho đến cuối cùng cũng nhìn thấy một số tòa cung điện đặc thù, nhưng lại

không cách nào tiến vào.

Vì vậy sau nhiều lần thử nghiệm thất bại, giờ phút này hai người đang ở

ngoài mười dặm của một tòa cung điện, đứng trên nóc nhà tương đối an toàn

này nghỉ ngơi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi