QUANG ÂM CHI NGOẠI

Một nén nhang sau, hết thảy mọi thứ ở nơi này lại khôi phục bình thường,

bốn pho tượng lại trở về vị trí cũ, lại đứng sừng sững ở phía xa, vẫn không nhúc

nhích.

Lúc này ở địa phương Hứa Thanh ước định trước cùng đội trưởng, Hứa

Thanh vô cùng chật vật đợi ở nơi đó, há miệng phun ra máu tươi, trong lòng vẫn

còn sợ hãi.

Lúc trước hắn thấy đội trưởng vẫn chưa trở về, liền biết đã xảy ra chuyện

ngoài ý muốn, vì vậy nghiến răng lần nữa thu hút những pho tượng, mặc dù kịp

thời ẩn nấp, nhưng những pho tượng liên tục bị hấp dẫn tới, khiến cho bọn nó

phát cuồng, oanh kích bốn phương.

Mặc dù Hứa Thanh đã né tránh, nhưng vẫn bị ảnh hướng đến.

Giờ phút này trong lúc tim đập nhanh, Hứa Thanh chợt quay đầu lại, nhìn

thấy một tiểu nhân thủy tinh đang cấp tốc lao đến, chú ý tới bên trên chính là

gương mặt đội trưởng.

Không đợi Hứa Thanh hỏi, thân thể đội trưởng nhoáng một cái, lại nhanh

chóng lớn lên, rất nhanh liền hóa thành một người thường, nhưng sắc mặt trắng

bệch, cả người suy yếu vô cùng, trực tiếp liền nằm trên mặt đất, thở hồng hộc,

nhưng trong mắt lại mang theo vẻ hưng phấn.

"Cũng may ta có Phong Chính Lệnh, nếu không thì lần này đã xong đời,

nhưng mà....Đáng giá!"

Mắt thấy đội trưởng không sao, Hứa Thanh cũng nhẹ nhàng thở ra.

"Bên trong có cái gì?"

"Ta cũng không biết là cái gì, nhưng ta cảm giác là một cái đại bảo bối." Đội

trưởng thở hổn hển, thần sắc đắc ý, lấy mặt nạ da người ra, sau đó mang lên trên

mặt, huyễn hóa ra Thiên Cẩu tham lam, nhổ ra phía ngoài.

Yết hầu Thiên Cẩu không ngừng nhúc nhích, rất nhiều nước bọt rơi vãi, một

bàn tay đứt lớn 100 trượng bị nó trực tiếp phun ra, rơi trên mặt đất.

Không đợi Hứa Thanh cẩn thận nhìn, cái miệng lớn trong lòng bàn tay đứt

chợt mở ra, trực tiếp một hơi nuốt lấy đội trưởng ở ngay gần.

Thân ảnh đội trưởng trong chốc lát liền bị nó nuốt xuống.

Hết thảy diễn ra quá nhanh, Hứa Thanh biến sắc, tay phải xuất hiện dao

găm, lập tức cắt về phía bàn tay đứt.

Nhưng chiếc dao găm mọi lần đều thuận lợi cắt đứt, lần này lại không có

chút hiệu quả nào, chẳng những không cách nào cắt được bàn tay này, lực phản

chấn tràn ra ở bên trên còn khiến cho thân thể Hứa Thanh rung động lắc lư, cần

phải rút lui.

Trong mắt Hứa Thanh âm trầm, lập tức triển khai độc đạo trong cơ thể, đang

muốn xâm nhập về phía bàn tay, nhưng vào lúc này, năm ngón tay của bàn tay

kia đột nhiên lập lòe phát ra những tia sáng màu sắc bất đồng, lưu chuyển lẫn

nhau, trong đó còn vang vọng âm thanh ken két.

Mà ánh sáng năm màu này càng là theo ngón tay chiếu tới bàn tay, cho đến

khi hội tụ đến trên viên thịt lồi kia, khiến cho chỗ đó tràn ngập ánh sáng, sau đó

lại phản hồi về năm ngón tay.

Ngay sau đó, năm đạo quang mang từ bên trong năm ngón tay này tràn ra,

trôi lơ lửng ở trong không trung, nhanh chóng lượn lờ với nhau, buộc vòng

quanh một cái hình trái tim.

Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ.

Mọi thứ vẫn không kết thúc, năm đầu quang mang này dường như đang dệt

thứ gì đó, dưới Hứa Thanh trợn mắt há hốc mồm, trong thời gian ba tới năm hơi

thở, một quả đào năm màu rõ ràng xuất hiện ở trước mặt của hắn.

Ngay sau đó, tia sáng trên ngón tay tiêu tán, trở thành bình thường, sau đó

cái miệng lớn trong lòng bàn tay mở rộng, phun ra phía ngoài, thân thể đội

trưởng liền theo đó bị phun ra.

"Chí bảo! Tiểu Thanh, mau tới ăn!"

Sau khi đội trưởng bò lên, nhìn quả đào trôi lơ lửng ở trên không trung, thần

sắc kích động đến cực hạn, truyền ra tiếng kinh hô, sau đó chợt phóng tới quả

đào kia táp một cái.

Hứa Thanh do dự, không nhúc nhích.

Mà quả đào kia giờ phút này chấn động, ánh sáng ở trên trở nên ảm đạm,

dưới đội trưởng táp một cái thì nó liền tan vỡ ra, hóa thành nước đen chảy

xuống trên đất, truyền ra mùi hôi, rơi xuống đầy miệng đội trưởng.

Đội trưởng biến sắc, lập tức nôn ra một trận, trên mặt còn kèm theo vẻ

không cách nào tin, càng có sự mờ mịt.

"Tại sao có thể như vậy? Chết tiệt, thứ đồ chơi này thật là gạt người, nó hỏi

ta muốn cái gì, ta nói muốn một quả đào sau khi ăn có thể Uẩn Thần."

Thần sắc Hứa Thanh cổ quái, nhìn nước đen đầy đất một chút, lại nhìn bàn

tay kia một hồi, cuối cùng chú ý đến trên người đội trưởng đang thất hồn lạc

phách.

"Đội trưởng, rốt cuộc là như thế nào?"

"Tiểu Thanh, ta bị gạt!" Đội trưởng cực kỳ phẫn nộ.

"Sau khi thứ này nuốt ta, bên trong có một giọng nói, hỏi ta muốn tạo ra cái

gì, nó nói cái gì mà có thể dùng sinh mệnh lực để tạo ra vạn vật, sau khi ta nói,

nó liền làm ra thứ bỏ đi vừa xong."

Đội trưởng càng nói càng tức giận, trực tiếp đi lên đá một cước vào bàn tay,

còn chưa hết giận, dứt khoát mở cái miệng rộng, hung hăng cắn một cái.

Vừa cắn một cái, y liền kêu thảm một tiếng, ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ,

hắn nhìn thấy răng của đội trưởng rụng rơi văng tung tóe, hắn hít vào một hơi

sâu.

"Cứng rắn như vậy!!"

Ánh mắt đội trưởng cũng trợn to, nhìn bàn tay đứt, bên trên chỉ có một vết

dấu răng, cũng không hề rách da.

"Có thể làm cho hàm răng của ta gẫy, thứ này không đơn giản, chẳng lẽ là ta

sử dụng sai cách sao, tiểu Thanh, ngươi đi thử một chút."

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, đi lên nhìn kỹ, giơ tay lên đặt vào miệng

lớn trong lòng bàn tay của bàn tay cụt, trong nháy mắt tiếp theo, cái miệng lớn

mở rộng, một cỗ hấp lực cực lớn truyền ra, Hứa Thanh không né tránh, mặc kệ

hấp lực bao phủ, bị nó nuốt xuống.

Một lát sau, năm ngón tay của cánh tay cụt lần nữa lập lòe tia sáng, ánh sáng

năm màu chiếu ra và bắt đầu đan dệt, rất nhanh, một tấm gương hiện ra trong

giữa không trung.

Là pháp bảo Cấm Kỵ của Thất Huyết Đồng.

Vô luận là bộ dạng hay là khí tức, đều vô cùng chân thật.

Đội trưởng mắt thấy một màn này, trong mắt lộ ra chờ mong, mà giờ khắc

này miệng lớn trong lòng bàn tay cũng mở, Hứa Thanh bị phun ra, một cái chớp

mắt xuất hiện, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn tấm gương giữa không trung.

Sau khi bị nuốt vào, hắn liền xuất hiện ở trong một mảnh không gian huyết

sắc, bên tai truyền đến giọng nói bình tĩnh, bảo hắn có thể dùng sinh mệnh lực,

tạo ra vạn vật.

Vì vậy Hứa Thanh liền sáng tạo ra tấm gương này, đồng thời phát hiện, sinh

mệnh của mình cũng không bị hút đi, dường như bàn tay đứt này đã hư hao, đã

mất đi năng lực hấp thụ.

Giờ phút này nhìn tấm gương, Hứa Thanh giơ tay lên trảo một cái, tấm

gương lập tức bay đến, chỉ là một cái chớp mắt khi đụng chạm, nó liền biến

thành nước đen, rơi đầy trên đất.

Hứa Thanh nhíu mày, đội trưởng thở dài.

"Lừa đảo, lần này lỗ vốn rồi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi