QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh trầm mặc, hắn biết đầu nguồn của sự cô đơn và đìu hiu của

Khổng Tường Long.

Lúc còn ở bên trong Tiên Cấm, sau khi Hứa Thanh nghe sư tôn phân tích,

trong lòng hắn cũng có cùng loại cảm thụ như vậy, Cung chủ cũng tốt, Quận

Trưởng cũng được, hay là toàn bộ Phong Hải Quận, thật ra đều là quân cờ.

Trước lúc Cung chủ chết trận, hiển nhiên cũng đã biết được hết thảy.

Nhưng Cung chủ cả đời thiết huyết, cầm kiếm vì nhân tộc, với những năm

tháng tận tâm đã qua, cho nên nếu như chết trận vì nhân tộc, Cung chủ không hề

hối hận.

Thứ duy nhất mà lão lo lắng, đó là lo lắng cho gia viên, lo lắng cho thân

nhân, lo lắng cho những nhân thủ dưới trướng kia, cho nên sau khi đoán được

một ít chuyện, lão dùng cái chết của mình, tận lực hết sức có thể, trong tình

huống không ảnh hưởng tới đại cục, cứu vớt Phong Hải Quận.

“Chỉ cần núi sông Phong Hải vẫn còn, ta tiếc gì thân này đâu.”

Những lời này, Hứa Thanh nhiều lần nhớ lại, trong đó ẩn chứa kiên quyết

trong lòng Cung chủ trước khi chết trận.

Sự thật cũng đúng là như thế, ngay sau khi Cung chủ chết thì đại quân Thất

hoàng tử đến, thuận lợi hóa giải hết thảy, trở thành anh hùng của nhân tộc.

Khổng Tường Long cũng hiểu rõ những điều này, do đó trong lòng vừa

phức tạp cùng trầm mặc.

Nhưng cuối cùng, lựa chọn của y cùng giống với vị tổ phụ kia của mình.

Y lựa chọn chúc phúc cho trận chiến tranh này của nhân tộc, có thể thu được

đại thắng.

Nói như vậy, cái chết của tổ phụ y, cũng sẽ trở nên càng đáng giá hơn.

Hứa Thanh than nhẹ, lặng lẽ cùng đội trưởng rời khỏi nơi đây, trở về Kiếm

Các.

Trên đường trở về, đội trưởng cũng không nói chuyện, cho đến khi về tới

Kiếm Các, bọn họ khoanh chân ngồi ở chỗ kia, đội trưởng vỗ vỗ bờ vai Hứa

Thanh.

"Tiểu Thanh, ngươi..."

Hứa Thanh ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một tia ánh sáng âm u, đột nhiên mở

miệng.

"Không đúng!"

Ánh mắt đội trưởng ngưng tụ lại.

"Sư tôn phán đoán không sai, nhưng chuyện ở nơi đây, có lẽ không chỉ

chừng này..... Trước kia, ta đã từng gặp qua cái cánh tay bạch ngọc kia!" Hứa

Thanh cẩn thận nhớ lại một phen, càng lúc càng xác định việc này.

Đội trưởng không nói gì.

Một màn hai cánh tay bạch ngọc một lớn một nhỏ xuất hiện bên trong Tiên

Cấm, y cũng nhìn thấy, mà cánh tay bạch ngọc nhỏ hơn, là do sư tôn nghiên cứu

thi hài thử nghiệm Thần Linh đoạt được, về phần cánh tay bạch ngọc lớn kia

thuộc về ai, không cần nói cũng biết.

Nhưng từ đầu đến cuối y đều không nói, bởi vì y sợ sẽ kích thích đến Hứa

Thanh.

Hứa Thanh cúi đầu xuống, cũng không tiếp tục mở miệng, không thấy trên

mặt có bất luận biểu cảm gì.

Đội trưởng thở dài, y cũng biết rõ một số ít chuyện, là sư tôn nói cho biết,

cho nên lúc này cũng có thể đoán được gợn sóng trong lòng Hứa Thanh, vì vậy

cũng lặng lẽ ngồi im tại chỗ.

Cho đến khi sắc trời bên ngoài dần sáng, mắt thấy Hứa Thanh vẫn còn trầm

mặc, đội trưởng ho khan một tiếng, thấp giọng mở miệng.

"Tiểu sư đệ, ngươi nói xem vì sao sư tôn còn chưa tới?"

Hứa Thanh lắc đầu.

"Tiểu sư đệ, lấy hiểu biết của ta đối với lão đầu tử, ta hoài nghi, lẽ lão đầu tử

có ở ngay bên cạnh chúng ta."

Đội trưởng vừa nói những lời này ra, Hứa Thanh ngẩng đầu, trong mắt đã có

một chút chấn động.

"Tin tưởng ta đi tiểu Thanh, sư tôn rất thích rình coi, trước kia lúc ngươi

không có ở sư môn, ta đã nhận thức cực kỳ sâu sắc việc này, ta đoán sư tôn khả

năng đã sớm ở trong Kiếm Các này chờ chúng ta rồi, hay là dựa vào biện pháp

gì đó, có thể cảm giác được chúng ta."

Đội trưởng từ đầu vốn chỉ là muốn tìm một chủ đề, nhưng sau khi nói xong,

đôi mắt của y cũng trợn to, mơ hồ cảm thấy chính mình giống như nói rất có lý,

vì vậy liền hít vào một hơi, chợt đứng lên, nhìn khắp nơi.

"Sư tôn, sư tôn, ngài xuất hiện đi, ta nhìn thấy ngài rồi!" Đội trưởng kích

động, cúi đầu về phía một cái góc nhỏ.

Hứa Thanh hồ nghi, tâm tình có chút gợn sóng cũng bị lời nói và hành động

của đội trưởng ép xuống, nhìn về nơi hẻo lánh kia.

Nhưng cho dù đội trưởng bái như thế nào, hết thảy mọi thứ ở chỗ đó vẫn

như bình thường.

Đội trưởng trừng mắt nhìn, quay người về một phía khác, tiếp tục cúi đầu.

"Ha ha, sư tôn, thật ra ta không thấy được lão nhân gia ngài, ta chỉ cảm giác

nơi đây nhiều hơn một đám khí tức mà thôi, ngài cũng biết rồi đấy, ta rất nhạy

cảm đối với những việc này."

Phía bị đội trưởng bái, tất cả vẫn bình thường như cũ.

Hứa Thanh thần sắc cổ quái, trong mắt đội trưởng lộ ra kinh ngạc, sau khi

suy nghĩ một chút, y mạnh mẽ mà nhìn về phía Hứa Thanh.

"Tiểu sư đệ, mặt nạ sư tôn đưa cho ngươi, có còn ở đây không?"

Hứa Thanh hít vào một hơi, có chỗ suy đoán, lập tức lấy mặt nạ Tiên Thuật

ẩn nấp hơi mờ từ trong túi trữ vật ra, cung kính để ở một bên, đứng dậy cúi đầu.

Đội trưởng cũng là thần sắc nghiêm nghị, chắp tay cúi đầu.

Sau đó bọn họ đợi một lát, cũng không thấy cái mặt nạ kia có gì thay đổi, vì

vậy liền nhìn nhau một cái.

"Đại sư huynh, có phải ngươi nghĩ nhiều rồi không..."

"Tin tưởng ta, ta hiểu sư tôn rất rõ."

Đội trưởng một bộ dạng vô cùng chắc chắn, nhưng theo thời gian trôi qua,

theo sắc trời bên ngoài từ sáng sớm đến buổi trưa, lại đến hoàng hôn, mặt nạ

vẫn không có bất kỳ biến hóa nào như trước, sư tôn vẫn chưa đến, bọn họ lại

càng không nhận được bất cứ truyền âm nào.

Hứa Thanh do dự, nhìn về phía đội trưởng.

Đội trưởng nhìn qua chiếc mặt nạ, hung hăng cắn răng một cái.

"Tiểu sư đệ, không có biện pháp, ta chỉ có thể xuất ra đòn sát thủ!"

Nói xong, trong khi Hứa Thanh chăm chú để ý, đội trưởng ho khan một

chút, lớn tiếng mở miệng.

"Tiểu sư đệ, ta nói cho ngươi biết một cái bí mật, ngươi biết vì sao ta lại

mưu cầu, luôn muốn trợ giúp nữ tu giải quyết vấn đề quá nhiều lễ vật như vậy

hay không, đó là bởi vì nhiều năm trước, có một lão nhân gia mà ta và ngươi

đều biết là ai, ta sẽ không nói ra nữa, tóm lại là, lão nhân này đi tặng quà cho

một nữ tu, sau khi đưa tặng xong, đến nửa đêm, thế mà lại dẫn theo ta đi cầm lại

lễ vật đã tặng....."

"Câm miệng!" Không đợi lời của đội trưởng nói xong, một tiếng gầm nhẹ

hình như ẩn chứa chút cảm xúc thẹn quá hoá giận, từ trong chiếc mặt nạ hơi mờ

truyền ra

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi