QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Thật ra, nếu như ví trường hợp cây dược thảo mà Quận Thừa nói lúc bọn

hắn đi học, đổi thành trên người Quận Trưởng, như vậy thì tất cả... Liền thuận

lý thành chương."

"Muốn hạ độc Quận Trưởng, không cần dứt khoát hẳn hoi, chỉ cần gọt giũa

dần dần trong im lặng."

"Trong lúc Quận Trưởng bất tri bất giác, cải biến hoàn cảnh vị trí của lão....

Hoàn cảnh, chính là nhân tộc Quận Đô."

"Dưới Quận Trưởng không hề phát hiện, tiếp theo lão liền cải biến chất dinh

dưỡng mà Quận Trưởng cần... Chất dinh dưỡng, kết hợp trên nguyên lý của

Mệnh Kiếp Đan, đó chẳng phải là vận khí à."

"Để cho Quận Trưởng trong lúc hồn nhiên không biết, chậm rãi đi hấp thu,

từ đó ảnh hưởng đến bên trong."

"Không phải Quận Thừa cải biến trạng thái của Quận Trưởng, mà là Quận

Trưởng dùng lực lượng của mình tự cải biến trạng thái bản thân, thứ Quận Thừa

làm, chỉ là sáng tạo ra một cái phương hướng dẫn dắt hoàn cảnh cùng với chất

dinh dưỡng mà thôi."

Thân thể Hứa Thanh run nhè nhẹ, gợn sóng trong tâm thần càng lúc càng

nhiều.

"Cho nên, Quận Thừa cũng không trực tiếp hạ độc Quận Trưởng, lão coi

Quận Trưởng là một cây dược thảo, đối tượng lão hạ độc... Là hết thảy nhân tộc

bên trong khu vực Quận Đô, cũng chính là hoàn cảnh của dược thảo!"

"Lấy Tố Đan vô hại lại tiện nghi làm vật trung gian, trong đó dung nhập

chút lực lượng của Mệnh Kiếp Đan, trong nhiều năm qua, khiến cho mấy ức

nhân tộc, không ngừng ăn vào, từ từ thay đổi vận khí của bọn họ, cải biến chất

dinh dưỡng của Quận Trưởng."

"Đây là mượn nhờ vận khí nhân tộc trong khu vực Quận Đô, cải biến và ảnh

hưởng tới Quận Trưởng, từ đó đạt đến đạt mục đích hạ độc."

"Thủ đoạn như thế..."

Hứa Thanh hô hấp dồn dập, mạch suy nghĩ này phù hợp với suy luận, vào

thời khắc này, hết thảy mọi thứ đã hoàn toàn thông thấu.

Bên trong cái hộp nguyện vọng trống không kia, đã từng chứa một khỏa

Thượng Quang Mệnh Kiếp Đan, bởi vì chứa đựng bên trong hộp nguyện vọng

quá lâu, cho nên dù Mệnh Kiếp Đan đã bị lấy ra nhiều năm, mà mùi hoa quế

vẫn lưu lại bên trong như cũ, không có hoàn toàn tiêu tán mất.

Nhiệm vụ lúc trước, là do ám tử Thánh Lan tộc phát hiện một cái bí ẩn thật

lớn, cho nên liều mạng trốn về.

Giờ phút này nhìn lại, ám tử chân chính hẳn là đã vẫn lạc, chỉ có bọn Hứa

Thanh lấy được hộp nguyện vọng kia từ trong tay của vị thiếu niên, con nối dõi

của người ám tử kia.

Vì vậy, đã có bí mật số mười chín, cung cấp căn cứ cho Cung chủ xác định

phương thức Quận Trưởng tử vong.

Đã thông, hết thảy đều đã thông thấu.

Tiếp theo, Hứa Thanh nghĩ tới tiểu nam hài trong nhà tù 132 khu Đinh, đối

phương là một đám vận khí Phong Hải Quận biến thành, sau khi hộp nguyện

vọng bị thu hồi, nó liền xuất hiện trạng thái uể oải.

Lúc ấy Hứa Thanh thử cảm thụ, liền thấy đối phương trở nên suy yếu, trong

cơ thể nhiều hơn một chút thứ không sạch sẽ.

Nhưng mà tiểu nam hài rất nhanh liền khôi phục, cho nên Hứa Thanh cũng

không suy nghĩ nhiều, lấy thông tin mà hắn nắm giữ lúc ấy, cũng rất khó nghĩ

đến quá nhiều.

Mà sau khi Quận Trưởng vẫn lạc, Hình Ngục Ti tan vỡ, tiểu nam hài mất

tích.

Hứa Thanh cho rằng đó là bởi vì Hình Ngục Ti sụp xuống, do đó đã tạo

thành ảnh hưởng, khiến cho nó tiêu tán, nhưng hôm nay nhìn lại liền thấy, cũng

không phải là như thế!

Mà có lẽ sau khi Cung chủ hoàn thiện bí mật hồ sơ số mười chín xong, cũng

đang điều tra việc này, nhưng đáng tiếc, cuối cùng lão cũng không phải người

toàn trí toàn năng, trên phương diện thời gian cũng không còn kịp nữa, Quận

Trưởng tử vong, chiến tranh đã đến.

Cuối cùng, chỉ có thể hoài nghi tất cả mọi người.

Da đầu Hứa Thanh run lên.

Nhất là hắn nghĩ đến vô số nhân tộc đều cho rằng Tố Đan của Quận Thừa là

đại công đức, mà Quận Thừa còn công khai, quang minh chính đại đưa ra hết

thảy đáp án, cáo tri với thế nhân.

Nhưng hết lần này tới lần khác.... Không ai có thể nhìn thấy được chân

tướng từ trong đó.

Tố Đan, chỉ là một lời nói dối!

Quận Thừa, một mực cười nhạo tất cả mọi người ở Phong Hải Quận!

Trong lòng Hứa Thanh như có trăm vạn thiên lôi không ngừng nổ vang,

trong đầu hắn hiện ra hình ảnh Quận Thừa lúc hắn đi học, hiện ra ánh mắt của

lão nhìn mọi người.

Giờ phút này nhớ lại, ánh mắt ôn hòa lúc đó, rõ ràng ẩn chứa vẻ trào phúng,

càng mang theo sự đùa bỡn, tựa như đối với người kia mà nói, đây chỉ là một

trò chơi đoán câu đố mà thôi.

Ta nói cho các ngươi biết đáp án, nói cho tất cả mọi người đáp án, nhưng

các ngươi... Tại sao vẫn không phát hiện ra nhỉ?

Chuyện này quá lớn, lớn đến mức khiến cho Hứa Thanh ở ngoài sáng ngộ ra

hết thảy, sau một khắc chân tướng rõ ràng, không chỉ là thông thấu, còn có tim

đập nhanh.

"Tại sao Quận Thừa lại làm như thế, lão cùng với Chúc Chiếu..."

Hứa Thanh thì thào, nhưng lời nói đến được một nửa, lại tạm ngưng.

"Thật ra, trước khi Sở Thiên Quần tử vong, đã nói cho ta biết đáp án."

Hứa Thanh vẫn còn nhớ, lúc ấy hắn hỏi Sở Thiên Quần hấp hối sắp chết,

hướng đi của Tử Thanh và Dạ Cưu, Sở Thiên Quần đã báo cho hắn biết một

câu.

"Lúc ngươi biết làm thế nào để cải biến màu sắc của nước biển, ngươi sẽ

hiểu ra hết thảy.”

Hứa Thanh lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Đô thành Quận Đô trong đêm

tối bên ngoài.

"Nếu dựa theo phương pháp của Quận Thừa, rất dễ cải biến màu sắc của

nước biển, chỉ cần cải biến màu sắc của từng con sông đầu nhập vào biển lớn,

như vậy dần dần, liền có thể khiến cho biển khơi trong lúc bất tri bất giác, bị

biến đổi màu sắc."

"Đây, chính là đáp án."

Hứa Thanh nhẹ giọng nói nhỏ.

"Quận Thừa, có thể là Tử Thanh, cũng có thể là Dạ Cưu."

"Là lão, giết Quận Trưởng bằng thuốc độc."

"Hôm ấy vị hắc y nhân thần bí xuất hiện trên chiến trường kia, không phải là

Diêu Hầu, mà là Quận Thừa."

Hứa Thanh đã hiểu rõ chân tướng.

Nhưng hắn không biết nên đi báo cáo chuyện này với ai.

Người kêu hắn điều tra hết thảy, đã vẫn lạc.

Mà giờ khắc này, Quận Thừa đã là tâm phúc duy nhất trong Phong Hải

Quận, tất cả lão nhân trong Phong Hải Quận, đều lấy lão cầm đầu, lại phối hợp

với đại công đức Tố Đan kia, có thể nói là trên được Hoàng tử coi trọng, dưới

được tâm ý của bá tánh.

Như mặt trời ban trưa.

Lại liên tưởng đến cách làm của Thất hoàng tử sau khi đến đây, không khó

nhìn ra, hai người bọn họ, rõ ràng là đang phối hợp với nhau.

"Sở dĩ Tiên Cấm xuất hiện cánh tay bạch ngọc, bởi vì đây vốn là một trận

giao dịch..."

Hứa Thanh than nhẹ, đẩy cánh cửa Kiếm Các ra, đứng ở phía trước nhìn

thiên địa trong đêm tối.

Hồi lâu, bên phía chân trời xa xa, xuất hiện một mảnh ánh sáng, vô cùng

sáng ngời, chiếu rọi cả bầu trời.

Sự xuất hiện của nó, khiến cho bình minh ngày hôm nay, đến nhanh hơn

trước kia rất nhiều.

Mà theo bầu trời sáng tỏ, mặt đất cũng bị ảnh hưởng đến, mang theo sự ấm

áp.

Cùng lúc đó, toàn bộ tu sĩ Phong Hải Quận, đều ở trong một cái chớp mắt

này, nhận được một cái thông cáo đến từ Quận Thừa.

"Huyền Chiến Nhân Hoàng, vào mười canh giờ trước, bên trong Vực của

Hắc Thiên tộc, tế xuất ra Vực Bảo chiến tranh thuộc về nhân tộc chúng ta!"

- -------------

*Lời tác giả Nhĩ Căn:

Lúc trước ta đã từng nói qua, ta đang thử nghiệm một loại cấu từ mới (lối

suy nghĩ), sẽ vùi rất nhiều phục bút của một sự kiện lớn vào sâu bên trong một

chương, nhưng trước mắt nhìn ra, việc này cũng có chỗ tai hại, bởi vì thời gian

khá lâu, vả lại nếu như là một số người đọc lướt qua hoặc là nhảy chương mà

nói, có lẽ sẽ gặp không ít trở ngại về việc hiểu rõ.

Ta cũng không có biện pháp....

Để thuận tiện lý giải, ta sẽ sửa sang sắp xếp lại cho mọi người một chút

1. Lúc cái hộp nguyện vọng trống rỗng lần đầu tiên xuất hiện, Hứa Thanh

phát hiện bên trong có mùi hoa quế, đây là phục bút thứ nhất.

2. Phủ đệ của Quận Thừa xuất hiện Nham Quế (hoa quế, cũng có tên Nham

Quế), đó là ta thả ra một cái che lấp, cũng là phục bút thứ hai.

3. Hứa Thanh biết được hộp nguyện vọng liên quan với cái chết của Quận

Trưởng, vì vậy mùi đó liền biến thành một cái căn cứ manh mối thật lớn.

4. Mùi xuất hiện ở bên trong Tố Đan.

5. Quận Thừa nói vạn vật đều bị hoàn cảnh làm cho biến đổi. Đây là một cái

phục bút lớn nhất bên trong tình tiết bên Quận Đô, lúc đó, đúng theo như lời

Quận Thừa nói, thật ra chính là toàn bộ đáp án của chương hôm nay.

6. Hứa Thanh hỏi Sở Thiên Quần về hướng đi của Tử Thanh và Dạ Cưu, Sở

Thiên Quần nói, khi ngươi biết cách làm thế nào cải biến màu sắc của nước

biển, ngươi sẽ hiểu ra hết thảy.

Chỗ này là bổ sung phục bút, cũng là một màn kịch nho nhỏ.

7. Khí vận trên người tiểu nam hài trong nhà tù 132, trên người nó có biến

hóa, đây là phục bút trước khi Thượng Quang Mệnh Kiếp Đan phát tác.

Bên trên, chính là toàn bộ phục bút ta chôn ở bên trong hơn 100 trước đó

chương, còn có một chút nữa, tiếp theo ta sẽ công bố từng cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi