QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Đại sư huynh sau này còn có rất nhiều chuyện lớn muốn làm, cũng không

biết sự kiện tiếp theo là gì, ta cũng phải tu luyện thật tốt, cố gắng tăng tu vi

mình lên, nếu như đã nói cùng nhau đồng hành ở kiếp này, vậy tổng không thể

để kém quá nhiều."

"Cũng phải đi quét qua phần mộ của Lôi đội, đi bái mộ của Bách đại sư, còn

có bia mộ của Lục gia cũng phải đi lau sạch."

"Quá nhiều việc cần hoàn thành, còn cả Hoàng Nham nữa, không biết bây

giờ y như thế nào, đến cùng y có thân phận gì, ta còn chưa có hoàn toàn xác

định."

"Tuổi của lão tổ Huyết Luyện Tử cũng đã lớn."

"Còn có Trương Tam sư huynh, còn có Ngôn Ngôn cùng với Đinh Tuyết,

đều đã rất lâu không gặp rồi."

"Ta có nhiều chuyện muốn làm như vậy, thật sự không thể tiếp tục lưu lại ở

Quận Đô, cũng không thể làm một chút việc kích động được." Hứa Thanh uống

xong một ngụm rượu lớn.

"Không sai, chính là như vậy."

"Tu vi của ta quá yếu, không thể chống nổi núi lớn, ta cũng đã tham dự

chiến tranh Phong Hải Quận, đối với nơi này, ta không có gì tiếc nuối nữa cả."

"Có lẽ ta cũng không thích hợp làm.... Chấp Kiếm Giả, nhưng cũng không

sao, ta vốn chỉ là một người nho nhỏ cố gắng vùng vẫy sống sót ở trong cái thế

giới tàn khốc này, rất nhiều chuyện, ta không quản được."

"Từ nhỏ đến lớn, lý tưởng của ta không phải là cố gắng sống sót, phải sống

thật tốt sao....."

Hứa Thanh cúi đầu tiếp tục uống rượu, một mực uống, cách thời gian sư tôn

yêu cầu quay về Thất Huyết Đồng, chỉ còn lại có bảy ngày.

Mà ngày hôm nay, cũng là ngày đại điển của Phong Hải Quận.

Hứa Thanh nguyên bản không có ý định đi, hắn muốn đợi đến bảy ngày sau,

trực tiếp rời khỏi cùng với đội trưởng.

Nhưng cũng chẳng biết tại sao, lúc tiếng chuông Phong Hải Quận vang

vọng, lúc Kiếm Lệnh của Chấp Kiếm Cung chấn động, hắn vẫn theo bản năng

buông bầu rượu xuống, lặng lẽ đi ra khỏi Kiếm Các, đi đến Đô thành Quận Đô,

đi tới trên quảng trường tế tự anh linh Phong Hải lúc trước.

Nơi đây có rất nhiều người, nhưng lại vô cùng chỉnh tề.

Toàn bộ tu sĩ Quận Đô và tam đại Cung của Phong Hải Quận, đều đã đi đến,

trọn vẹn hơn mười vạn người hội tụ ở nơi đây, khí thế như cầu vồng, mà thần

sắc từng người đều mang theo vẻ phấn khởi, quần áo mới tinh, trong mắt có vẻ

mong chờ.

Phó Cung chủ ba Cung cũng là như thế, khuôn mặt u sầu đã tiêu tán, dù là

những Chấp Kiếm Giả đã tham dự chiến tranh, trong mắt từng người cũng đều

có vẻ kích động.

Nhân tộc trải qua đại thắng, có được Vực Bảo của tộc mình, từ nay về sau

không còn là con mồi bị tộc khác săn bắt, một loạt những thông tin này, quả

thực khiến cho tinh thần của người ta vô cùng phấn chấn, hưng phấn trong nội

tâm đã sớm đạt đến mức tận cùng.

Nhất là bây giờ nửa vực Thánh Lan đại vực đã thuộc về nhân tộc, loại thịnh

thế này, quả thật là trước đó chưa từng có.

Lại càng không cần phải nói tới sau khi kết thúc thương nghị trở về, Thánh

Lan tộc sẽ nhập vào nhân tộc, chẳng khác gì nhân tộc từ đó nhiều hơn một vực,

khơi dòng mở ra một thời đại vài vạn năm mới.

Những thứ này, đều khiến cho mọi người vô cùng kích động!

Mà Phong Hải Quận cũng nghênh đón Quận Trưởng mới, hết thảy mọi thứ,

tựa hồ đều đang tiến về phía tốt đẹp.

Giờ phút này ở trong đám người, đội trưởng, Khổng Tường Long, Thanh

Thu, cùng với Ninh Viêm, tất cả đều ở đây.

Sau khi gặp Hứa Thanh, đội trưởng tiến lên ôm cổ của hắn, ngửi một cái,

biểu cảm kinh ngạc.

"Sao thế, lúc trước ta truyền âm cho ngươi, ngươi nói mình bế quan, tại sao

bây giờ toàn thân lại tràn ngập mùi rượu thế này, uống nhiều như vậy!"

Hứa Thanh lắc đầu, nở nụ cười.

"Không sao."

Đội trưởng nghi ngờ, vừa muốn tiếp tục hỏi tới, đúng lúc tiếng chuông vang

vọng, kim long trên bầu trời nhả ra đám mây bảy màu lập lòe, Thất hoàng tử

mặc áo bào màu vàng, đội ngọc quan cửu lưu, cao cao tại thượng, từ trên trời

bước xuống.

Long hành hổ bộ, khí thế như cầu vồng, thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi, hiển thị

phong thái rõ ràng.

Sự xuất hiện của gã, lập tức liền đưa tới hơn mười vạn người dưới mặt đất

hoan hô.

"Vạn Thắng!"

"Vạn Thắng!"

"Vạn Thắng!"

Thất hoàng tử mỉm cười gật đầu, đi về phía tế đàn, phía sau gã còn cùng hơn

mười người, từng người đều mặc quan bào.

Bên trong có Thống Soái của tam đại Cung, có Tướng Soái của Hoàng tộc

đại quân, vị Huyết Yểm đại soái đeo mặt nạ chịu trách nhiệm Tiên Cấm cũng ở

trong đó.

Trừ bên ngoài những người này ra, còn có Quận Thừa!

Lão vẫn trước sau như một, mang theo vẻ mặt ôn hòa, trong mắt hiện ra từ

bi, còn có thể lờ mờ nhìn thấy bên trong thần sắc còn có một chút cảm khái,

giống như đối với lão mà nói, nhân tộc thu được thắng lớn như vậy, là việc rất

vui mừng.

Bọn họ từ trên trời đi tới, tiến gần về phía tế đàn, cuối cùng đứng thẳng bên

cạnh tế đàn, chỉ có Hoàng tử từng bước một đi đến đỉnh tế đàn, đưa lưng về

phía pho tượng Huyền U Cổ Hoàng cực lớn và uy nghiêm kia, nhìn xuống đại

địa.

Trong thời gian ngắn, toàn bộ hơn mười vạn tu sĩ bên dưới tế đàn đều im

lặng, vẻ mặt từng người đều trở nên nghiêm túc, nhìn qua Thất hoàng tử phía

trên, nhìn qua pho tượng Huyền U Cổ Hoàng phía sau.

Hứa Thanh tương tự ngẩng đầu, ngóng nhìn một màn này, đồng thời trái tim

của hắn cũng đang rung động lắc lư, đang vùng vẫy.

Hứa Thanh đã quen rồi, trong hai mươi ba ngày này, trạng thái của hắn một

mực giống như vậy, giờ phút này hắn muốn uống rượu, nhưng bên người không

có, vì vậy liền thì thào nói nhỏ dưới đáy lòng.

"Tý nữa sau khi đại điển kết thúc, phải đi mua nhiều thảo dược một chút."

"Còn cả quân công còn dư lại, cũng phải mau chóng đổi xong trong mấy

ngày này, tiếp theo đoán chừng phải thật lâu mới tới Quận Đô."

"Ừm, còn cả các loại vật phẩm pháp khí, cũng phải mua một số."

Hứa Thanh cố gắng suy tư, xem mình còn có chuyện gì muốn làm trước khi

đi, dùng việc này để ép xuống cảm xúc nghiện rượu vùng vẫy bên trong nội

tâm, mà lúc này, Thất hoàng tử đứng trên tế đàn, chắp tay cúi đầu về phía hơn

mười vạn người dưới mặt đất.

"Phong Hải Quận hôm nay, là do ta thủ hộ, cũng là do các vị thủ hộ, là

chúng ta cùng nhau thủ hộ mà có!"

"Vạn Thắng, thuộc về ta, nhưng càng là thuộc về các vị, thuộc về những

tướng sĩ chiến đấu ở tiền tuyến!"

"Cho nên, hôm nay, trên đại điển, ta muốn bái các vị trước, tiếp đó các vị

hãy theo ta, cùng nhau đi bái anh linh!"

Thất hoàng tử nghiêm túc, nói xong liền quay người, hướng mặt về phía

chiến trường, cúi đầu thật sâu.

Lời của gã, khiến cho tất cả mọi người nơi đây nhao nhao dâng lên gợn sóng

trong lòng, theo bản năng chắp tay bái.

"Hy vọng nhân tộc ta, trọn đời bình an, hy vọng nhân tộc ta, tái hiện huy

hoàng!"

Giọng nói của Thất hoàng tử vang vọng, thiên địa nổ vang, đám mây ngũ

sắc cuộn mình, điềm lành hiện ra!

- -----

*Lời tác giả Nhĩ Căn:

Bên trong chương này cũng đã vạch trần một cái phục bút trước kia, trong

khoảng thời gian này ta thấy tất cả mọi người đều đang suy đoán về Vực Bảo

của nhân tộc, thật ra trên đường Hứa Thanh đi tới Quận Đô, ta đã nghĩ đến tình

tiết Vực Bảo nhân tộc sau này rồi.

Mộ Quang Tộc, lúc đương thời giới thiệu, ta cường điệu chỉ ra con mắt của

Mộ Quang Tộc có quan hệ thân mật cùng với nhân tộc, đồng thời tiếp sau lúc

miêu tả về Hắc Thiên tộc, ta cũng nói tới nhược điểm của Hắc Thiên tộc, bọn họ

không thích ánh sáng và nhiệt độ.

- -----

*Lời dịch giả:

Trong chương này lại có tình tiết Thập Nhị hoàng tử mất tích, chắc nhiều vị

đạo hữu cũng đoán đó là Tam sư huynh của Hứa Thanh đúng không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi