Mấu chốt để mở ra địa phương Hung Lê, chính là ba cây gai sắc kia!
Ba cây gai sắc này, Hứa Thanh chỉ liếc mắt liền nhận ra, đây chính là thứ mà
cánh tay bạch ngọc cực lớn kia cướp đi ở bên trong Tiên Cấm.
Giờ phút này, rốt cuộc hắn đã hiểu tác dụng của ba cây gai sắc đó là gì.
Bầu trời nổ vang, bên trong màn trời thứ hai do ba cây gai sắc hình thành
rung động biến thành, sương mù màu đen cuộn mình, từng trận âm thanh gào
khóc thảm thiết chấn nhiếp tâm hồn, truyền khắp bát phương.
Trong sương mù đen nhánh, vô số ác hồn ngẩng đầu nhao nhao nhìn ra phía
ngoài, theo hô hoán trở về của Quận Thừa, hóa thành vô số tuyến nhân quả.
Một mặt kết nối với nửa khuôn mặt Quận Thừa, một mặt tràn vào Hung Lê,
rơi vào trong hồn của những người chết đã từng là người của Phong Hải Quận
thời Tử Thanh, hóa thành lực lượng tiếp dẫn.
Vì vậy, từng đạo ác hồn tiếp dẫn, nhìn theo tuyến nhân quả, chui ra từ bên
trong màn trời thứ hai này, vẻ tham lam nhìn về phía mặt đất, nhìn qua người
sống ở nơi đây.
Đây, mới là đại thủ bút của Quận Thừa.
Thứ lão muốn hiến cho chủ mình, không phải chỉ là một Sinh Mệnh Quả hội
tụ vận khí sinh mệnh chúng sinh Phong Hải Quận, còn có... Đưa Phong Hải
Quận ngày xưa trở về!
Dùng cái này, để chuộc tội.
Mà chúng sinh Phong Hải Quận, chính là những thân thể lão chuẩn bị cho
con dân của mình từ Hung Lê trở về, ký sinh vào.
Chỉ là thời cơ vẫn chưa hoàn toàn đến, trái cây cũng chưa có hoàn toàn
trưởng thành, lão vẫn chưa lừa gạt được chúng sinh để trở thành Quận Trưởng
của Phong Hải Quận thời đại này, bản thân cũng chưa có được vận khí của
Phong Hải Quận.
Cho nên, lão không làm được như trong kế hoạch, thủ hộ khiến cho con dân
của mình có thể trở về thuận lợi.
Vì vậy, khi những vong hồn kia cưỡng ép phủ xuống, một khắc chúng nó
xuất hiện, liền bị khí tức đại lục Vọng Cổ trùng kích, mười không còn một, thê
lương mà chết.
Nhưng ác hồn quá nhiều.
Dù là đã tiêu vong không ít, nhưng vẫn có vô số ác hồn phủ xuống Phong
Hải Quận.
Nhưng mà Quận Thừa là một người thủ tín, lão tuân theo ước định, người
của Thất hoàng tử thì không hề bị ảnh hướng đến.
Mà giờ khắc này, trong lòng Thất hoàng tử cũng dấy lên vô vàn sóng lớn, gã
không ngờ bố cục của Quận Thừa lại nhiều như vậy, gã vốn tưởng rằng lão chỉ
là hiến tế, thậm chí ba cây xương cá kia, gã cũng không ngờ rằng lại chỉ dùng
để làm việc này.
"Bạch Tiêu Trác!" Thất hoàng tử nheo mắt lại, đứng trên tế đàn, hô hấp có
chút dồn dập, muốn nhấc bước chân lên.
Việc này quá lớn, lớn đến mức khiến cho gã thay đổi sắc mặt.
Trong mắt từng vị Thống Soái bốn phía lộ ra tinh mang, nhìn về phía Thất
hoàng tử.
Trên bầu trời, kim long bốn móng gầm nhẹ, cũng nhìn về phía gã.
Cả vùng đất, trong đám người, ánh mắt run rẩy của Ninh Viêm có chút đỏ
lên, đồng dạng nhìn về phía Thất hoàng tử.
Nhưng cuối cùng, Thất hoàng tử nhìn chằm chằm vào Quận Thừa, ánh mắt
chớp động vài cái, vẫn.... Không hề động.
Thân là hoàng tử, cho nên gã biết được rất nhiều bí ẩn, mà nhận biết về mọi
thứ đang phát triển, khiến cho gã có thể phán đoán rõ ràng tình thế trước mắt.
Gã hiểu được, giờ khắc này muốn trấn áp được Quận Thừa, cần có lực
lượng phi phàm và cần có vị cách cực cao, mới có thể xua tán.
Ví dụ như Uẩn Thần đến, lại ví dụ như Trương Ti Vận vẫn còn.
Bởi vì trạng thái Quận Thừa lúc này, thật ra đối với Xích Mẫu mà nói, cũng
là một loại mỹ vị.
Đáng tiếc, Xích Mẫu đã ngủ say.
Mà những Thần Linh khác, sau những động tác của Xích Mẫu lúc trước,
phần lớn đều đã ẩn nấp.
Về phần nửa khuôn mặt Thần Linh trên bầu trời, căn cứ mật quyển bên
trong Hoàng Đô, gã biết được, thật ra trong vô số năm đều có các tộc giao dịch
cùng với nửa khuôn mặt kia.
Nhưng cũng chỉ là giao dịch, nửa khuôn mặt kia sẽ không mở mắt ra vì ai
cả.
Trong lịch sử, chỉ có một lần duy nhất nửa khuôn mặt Thần Linh mở mắt vì
người khác, chính là Tử Thanh.
Cho nên, nếu như chính mình cưỡng ép ra tay, mặc dù có thể ngăn cản bi
kịch phát sinh, nhưng đại giới phải trả quá lớn, rất nhiều, cần phải bốc lên nguy
hiểm đến tính mạng, lại còn phải hoàn toàn tiêu hao hết nội tình lớn nhất của
bản thân.
Chủ động bội ước, lại còn phải tiêu hao hết nội tình lớn nhất của mình, bản
thân còn có mạo hiểm tử vong, so sánh tất cả những thứ này cùng với Phong
Hải Quận, Thất hoàng tử cảm thấy hoàn toàn không đáng.
Lực lượng nội tình của gã, không nên lãng phí ở đây, lãng phí vào giờ phút
này.
Cho nên gã không hề động, gã đang đợi... Đợi việc này phát triển đến tiếp
sau, đồng thời trong đầu cũng đang nhanh chóng phán đoán xem giải quyết hậu
quả như thế nào có lợi đối với mình nhất.
Về phần hạo kiếp của Phong Hải Quận... Nếu không có làm loạn, lại làm
thế nào để có công?
Cho nên ánh mắt người từ bốn phía nhìn về phía gã, gã đều không để ý.
Mà Hứa Thanh, từ đầu đến cuối cũng không hề nhìn vị Thất hoàng tử kia
chút nào, bởi vì từ trước hắn đã biết rõ, ký thác hy vọng vào trên người vị Thất
hoàng tử này, chính là một loại suy nghĩ ngây thơ.
Kim long bốn móng trên bầu trời lần nữa bi thương, mắt rồng theo bản năng
nhìn về Hứa Thanh trên mặt đất.
Hứa Thanh lặng lẽ giơ tay lên, ngọn lửa do pháp bảo Cấm Kỵ của Quận Đô
hình thành rời khỏi thân hình hắn, hóa thành lưới lớn màu vàng, bỗng nhiên
khuếch tán ra tám phương, ngăn cản hồn trên màn trời, thủ hộ cho Phong Hải
Quận.
"Vô dụng thôi, Xích Mẫu đã cắn nuốt Thần Linh của Hung Lê, khiến cho
Hung Lê đã mất đi trấn áp, cho nên ta mới có thể thuận lợi như thế, ngươi cũng
không ngăn cản được."
Nửa khuôn mặt Quận Thừa nhẹ giọng mở miệng.
Hứa Thanh nhìn qua Quận Thừa, bỗng nhiên nói một câu.
"Vậy thì bây giờ, ngươi đã trở về bản tâm, có dám để cho ta tới gần hay
không?"
Quận Thừa trầm lặng, liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu.
"Giờ khắc này, trừ phi Thần Linh phủ xuống, hoặc là Nhân Hoàng đến, nếu
không trên phương diện vị cách, không người nào có thể trấn áp ta."
"Nhưng ngươi đã nhiều lần hỏi ta vấn đề này, vậy thì ta sẽ cho ngươi cơ hội,
để ta nhìn xem, đến cùng ngươi lấy ra đòn sát thủ gì."
"Ngươi có thể tự mình đi tới."
Quận Thừa bình tĩnh mở miệng.