QUANG ÂM CHI NGOẠI

Việc này cũng dạy cho Hứa Thanh một bài học, để cho hắn hiểu sâu hơn

một chút về bản tính của con người.

Nhưng vô luận như thế nào, quá trình và kết cục đều là tốt, vì vậy Hứa

Thanh cũng thu hồi tâm thần, đi tới Diêu phủ.

Toàn bộ Diêu phủ, cực kỳ trọng thị đối với việc nghênh đón Hứa Thanh đến,

những tộc nhân được phóng xuất ra từ Hình Ngục Ti, bọn họ cũng biết được bởi

vì một câu của Hứa Thanh, mà mọi người mới tránh được tử kiếp.

Cho nên, một khắc khi Hứa Thanh đi đến Diêu phủ, người Diêu gia vô cùng

cung kính, trong mắt càng có cảm kích, đứng ngoài cửa lớn đồng loạt cúi đầu.

"Cung nghênh Hứa thư lệnh."

Trong đám người đều là lão ấu phụ nữ và trẻ em, Diêu Vân Tuệ cùng với

Diêu Phi Hà cũng ở trong đó.

Thần sắc người phía trước mang theo phức tạp, khuôn mặt vốn kiều mị bây

giờ cũng che kín bởi vẻ tiều tụy, thân thể mềm mại có lồi có lõm, bây giờ cũng

đã gầy hơn rất nhiều, nhưng vẻ xinh đẹp tuyệt trần kia chẳng những không có

giảm bớt, ngược lại bởi vì sự nhu nhược này, càng nhiều hơn một chút cảm giác

khiến người ta thương tiếc.

Về phần Diêu Phi Hà, mặc dù vẫn mặc một thân cung trang, nhưng tai ương

lao ngục cùng với gia tộc gặp họa, khiến cho nàng đồng dạng cũng tiều tụy rất

nhiều, không còn ung dung như lần đầu tiên gặp Hứa Thanh, mà nhiều hơn một

tia khói lửa nhân gian.

Nàng nhìn qua Hứa Thanh, cùng với Diêu Vân Tuệ, cùng nhau hạ thấp

người, cúi đầu.

Hứa Thanh tiến lên nâng lão nhân trong đám người lên, vừa nhìn về phía

đám người Diêu Vân Tuệ, cuối cùng nhìn về phía Diêu Phi Hà.

"Diêu Hầu là tiền bối của ta, chư vị không cần như thế."

"Ân của Hứa công tử, Diêu gia chúng ta khắc ghi." Diêu Phi Hà khẽ nói, sau

đó trong tộc nhân bốn phía cung kính, nàng và Diêu Vân Tuệ cùng nhau dẫn

Hứa Thanh đi vào Diêu phủ.

Hai nữ thì một người đi sát bên cạnh, còn một người ở sát phía sau.

Làn gió thơm tràn ngập bốn phía, khiến Hứa Thanh …có chút không khỏe,

tiểu bạch xà trên cổ tay lặng lẽ thò đầu ra, hiếu kỳ nhìn chung quanh.

Cứ như vậy, một đường đi đến sảnh chính của Diêu gia.

Diêu Hầu đứng ở nơi đó, mỉm cười nhìn hắn.

"Bái kiến Quận Trưởng." Hứa Thanh nhanh đi tới vài bước, cung kính cúi

đầu.

Diêu Hầu nở nụ cười, ý bảo Hứa Thanh ngồi xuống, bản thân cũng không

ngồi ở chủ vị, mà ngồi lệch vị.

Hứa Thanh thấy vậy, tâm tình càng thêm tôn kính, cũng tương tự ngồi lệch

vị trí.

Về phần Diêu Vân Tuệ và Diêu Phi Hà, làm hai người châm trà bên cạnh.

Bên phía Hứa Thanh, là Diêu Vân Tuệ.

Nàng cầm ấm trà, đổ nước vào chén, sau đó nhìn lên Hứa Thanh trước mặt,

vẻ mặt không khỏi có chút hoảng hốt, những chuyện lúc xưa bỗng đảo qua

trước mắt.

Kiểu gì nàng cũng không thể ngờ, thời gian chưa tới hai năm, người Chấp

Kiếm Giả mới đến năm đó, vậy mà đã bước tới đỉnh phong của Phong Hải Quận

như bây giờ.

Tia hoảng hốt này, khiến cho Diêu Vân Tuệ có vẻ thất thần không tập trung,

nên làm cho nước trà tràn ra chảy lên mặt bàn, Hứa Thanh quay đầu nhìn nàng

một cái.

Lúc này Diêu Vân Tuệ mới phản ứng lại, vội vàng lui ra phía sau vài bước.

Đồng dạng hoảng hốt, còn có Diêu Phi Hà.

Nhưng căn nguyên phức tạp trong lòng của nàng khác với Diêu Vân Tuệ,

nhưng đồng dạng cũng rất sâu, đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên

nhìn thấy Hứa Thanh trước đó, là được khuê mật Tử Huyền dẫn đến.

Lúc ấy đáy lòng nàng thật ra cũng không quá mức để vào trong lòng, dẫu

sao lúc ấy Hứa Thanh chỉ là một Chấp Kiếm Giả nho nhỏ, cho dù tự vấn lương

tâm vạn trượng trước Đại Đế, nhưng cuối cùng cũng chưa có trưởng thành.

Mà nàng là muội muội của Diêu Hầu, cũng có một chỗ cắm dùi trong Hoàng

Đô.

Tất cả mọi câu nói đều bởi vì nàng coi trọng Tử Huyền, nàng cảm thấy

tương lai của Tử Huyền là không thể hạn lượng, lấy sự tài tình của Tử Huyền,

rất dễ dàng có thể đứng bên cạnh một cây đại thụ, được cây cao bóng cả che

chở, khiến người ta không dám không tôn trọng đối với nàng.

Nhưng những sự tình phát triển tiếp sau đó giống như là thiên địa nghịch

chuyển, lúc nàng lần nữa nhìn thấy Hứa Thanh, đối phương đã là Quận Trưởng

tương lai được vạn dân Phong Hải Quận công nhận, ca ca của mình cũng bởi vì

người này mà rửa sạch oan tình, tất cả tộc nhân của mình càng bởi vì đối

phương mà tránh được tử kiếp.

Giờ phút này nhớ lại quá khứ đã qua, lúc đầu Hứa Thanh ở bên cạnh Tử

Huyền, hắn vốn là một cây đại thụ che trời, chỉ là khi ấy nàng không nhận ra mà

thôi.

Tất cả mọi thứ làm cho nàng không thể không hoảng hốt.

Mà trong lúc nàng hoảng hốt cùng phức tạp, bên trong nàng lại càng dâng

lên sự hâm mộ đối với Tử Huyền, nàng cảm thấy Tử Huyền rất có tầm nhìn,

biết chọn người trong lòng.

Diêu Hầu cũng chú ý tới biểu cảm của muội muội cùng nữ nhi của mình, lão

có chút ngoài ý muốn, thần sắc không khỏi cổ quái mà nhìn Hứa Thanh một

chút, lại nhìn nữ nhi của mình một chút, sau đó ánh mắt đảo qua muội muội.

Tiếp theo liền ho khan một tiếng.

Diêu Vân Tuệ và Diêu Phi Hà lập tức cúi đầu, rời khỏi sảnh chính.

Giờ phút này sảnh chính, chỉ còn lại có Diêu Hầu và Hứa Thanh.

Diêu Hầu nhìn về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh thần sắc như thường, nhìn Diêu Hầu.

Sau một lúc lâu, trên mặt Diêu Hầu nở nụ cười.

"Hứa Thanh, ngươi vẫn chưa có đạo lữ đúng không?"

Hứa Thanh sững sờ, không đợi hắn nói chuyện, tiểu bạch xà bên trong ống

tay áo của hắn lập tức thò đầu ra, vẻ bất thiện nhìn chằm chằm về phía Diêu

Hầu.

"Ọt ọt ọt ọt!"

Diêu Hầu đưa tầm mắt nhìn qua, mỉm cười và không tiếp tục nói về việc

này, giơ tay phải lên hư không trảo một cái, lấy ra một vật, đặt ở trước mặt Hứa

Thanh.

Đây là một chiếc đèn huyết sắc, hình dạng chiếc cánh.

"Đèn này, tặng cho ngươi."

Diêu Hầu ý vị thâm trường, chậm rãi mở miệng

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi