Việc ấy khiến cho Thanh Thu có chút mờ mịt, nội tâm xuất hiện vô tận phức
tạp, bởi vì tất cả những gì nàng đã từng cố gắng, hết thảy mọi lần khổ tu, đều là
vì có một ngày có thể đi bảo vệ thân ảnh rất trọng yếu đó trong sinh mệnh của
nàng.
Giống như lúc trước đối phương đứng ở trước mặt mình, đổi cây thăm tre,
đi bảo vệ mình vậy.
Điều này là truy cầu của Thanh Thu, cũng là mộng tưởng của nàng.
Nhưng hôm nay, cái người nàng muốn bảo hộ kia, căn bản không cần nàng
làm bất cứ cái gì.
Thậm chí những ngày này nàng nhớ lại quá khứ đã trải qua trong Quận Đô,
từ sau khi đi tới cây Thập Tràng, thật ra nàng vẫn luôn được người kia một mực
lặng lẽ bảo hộ.
Vì vậy, nàng liền mang theo tâm tình phức tạp đi đến nơi này, sau đó từ từ
chải vuốt tất cả, đồng thời cũng có một chút chờ mong, có thể gặp được tiểu hài
tử ca ca ở chỗ này hay không.
Và …nàng đã gặp.
"Đáng giận!"
Thanh Thu nghiến răng, nghĩ đến câu trả lời theo bản năng của mình vừa
nãy, vì vậy tức giận giơ tay lên cầm lấy tờ giấy dầu trước mặt, nhưng lúc chạm
tới, lại biến thành vô tận nhu hòa, xem nó giống như là trân bảo vậy, cầm tờ
giấy dầu kia ở trong lòng bàn tay.
Nhẹ nhàng mở ra, lộ ra một viên đường phèn sáng lóng lánh ở bên trong.
Nàng không ăn, nhìn qua một hồi, khóe miệng dưới mặt nạ liền lộ ra nụ
cười.
Liêm đao ác quỷ nhìn qua hết thảy, kích động mở miệng.
"A Thu, nhất định phải nắm chặt, đây chính là cơ hội tốt mà thiên đạo ban
tặng, về sau ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời Hứa Thanh đại nhân, hắn kêu
ngươi làm cái gì ngươi liền làm cái đó, nhất định không được cự tuyệt."
"Nói như vậy... Về sau chúng ta liền có cơ hội đi đồng quy vu tận cùng
cường giả Quy Hư, thậm chí... Đồng quy vu tận cùng Thần Linh cũng không
phải là không được!"
"Trời ạ, nếu như kiếp này chúng ta có thể đồng quy vu tận cùng Thần Linh,
đó chính là vinh quang vô thượng của chúng ta!!"
Liêm đao ác quỷ vô cùng hưng phấn, thân thể cũng run rẩy lên, trong mắt lộ
ra ánh sáng đỏ thẫm vì lý tưởng cao cả là đồng quy vu tận của nó.
Lần này Thanh Thu cũng không kêu nó câm miệng, mà như có điều suy
nghĩ.
Cùng lúc đó, Hứa Thanh đã rời khỏi doanh địa thập hoang giả, đi tới bên
trong cấm khu, tiến về phía phần mộ của Lôi đội.
Lần này Linh Nhi không nói gì, nàng đang muốn nói, nhưng lại cảm giác
được sau khi Hứa Thanh bước vào cấm khu thì cảm xúc có chút trầm thấp, vì
vậy nàng cũng biết điều, dán dán vào gương mặt Hứa Thanh.
Nhưng mà trong đáy lòng lại đang thì thào nói nhỏ.
"Tiểu tỷ tỷ kia chính là bạn hữu từ bé của Hứa Thanh ca ca sao, vốn dĩ cảm
xúc chấn động của nàng rất lớn, nhưng khi nhìn đến viên kẹo kia, liền lập tức
trở nên tốt hơn."
"Kẹo hữu dụng như thế ư? Vậy sau khi ta trở về cũng sẽ mua một chút."
"Sau đó nếu như có một ngày Hứa Thanh ca ca không vui, ta liền lấy ra đưa
cho hắn.”
Linh Nhi nghĩ trong lòng như vậy, cảm thấy mình đã học được một tri thức
hữu dụng, mà lúc này Hứa Thanh đã đi tới trước mộ Lôi đội.
Cỏ hoang nơi đây, lại cao và um tùm thêm một chút.
Bia mộ vẫn như trước kia.
Hứa Thanh yên lặng ngồi ở một bên, dựa vào đại thụ, nhìn mộ bia.
Giờ phút này sắc trời đã là hoàng hôn, bốn phía có chút sương mù mỏng
manh, đang dần dần nồng nặc lên.
Hứa Thanh không quan tâm tới những thứ này, hắn lấy ra hai bầu rượu, đặt
một bình ở trước mộ, một bình còn lại cầm ở trong tay, giơ lên cao cao.
"Lôi đội, vài ngày trước, ta đã làm một đại sự... Hứa Thanh cười mở
miệng, vừa uống rượu vừa nói.
Hắn nói đến Quận Đô, nói đến Chấp Kiếm Giả, nói đến chiến tranh, nói đến
Cung chủ.
"Đại sư huynh nói ta đã trưởng thành, đúng vậy, bảy năm... Trước kia Lôi
đội từng nói cho ta biết, thời gian có thể xóa nhòa đi hết thảy, cho nên ngươi đợi
lâu như vậy liền không muốn đợi nữa."
"Nhưng vì sao đôi khi nhắm mắt lại, ta vẫn rất muốn được ăn một bữa đồ ăn
mà ngươi làm lúc trước..."
Hứa Thanh thì thào, sau khi Vô Song thành biến mất, sau khi mình lưu lạc
trên thế gian, nhận phải hết thảy đau khổ, gặp được người đầu tiên mang cho
hắn mái nhà ấm áp, hắn không cách nào quên đi chút nào.
Hứa Thanh cúi đầu, uống rượu, một ngụm tiếp một ngụm.
Cho đến khi hoàng hôn trôi qua, đêm tối phủ xuống, sương mù bốn phía
càng lúc càng đậm, che dấu tất cả, về sau, trong sương mù truyền đến giọng nói
lẩm bẩm của Hứa Thanh.
"Lôi đội, ta nhớ ngươi....."
Hồi lâu sau, Hứa Thanh than nhẹ một tiếng trong sương mù, dập đầu về
phần mộ, sau đó đứng lên rời khỏi chỗ đó, từng bước từng bước đi về chỗ sâu
trong cấm khu.
Năm đó hắn thu được Ảnh Tử ở nơi đây, cho nên lần này hắn muốn mang
theo Ảnh Tử trở về chỗ này, để cho nó hấp thu dị chất trong mảnh cấm khu này,
nhìn xem phải chăng có thể sinh ra trợ giúp cho Ảnh Tử đột phá hay không.
Mà sau khi Hứa Thanh bước vào cấm khu, Ảnh Tử cũng có xuất hiện chấn
động.
Vả lại theo Hứa Thanh càng xâm nhập vào trong, chấn động này cũng càng
dần càng rõ ràng hơn, tràn ra khát vọng, đồng thời cũng từ dưới chân Hứa
Thanh lan tràn ra bốn phía.
Những nơi đi qua, từng khỏa cây cối bắt đầu lay động, dần dần biến thành
bộ dạng quan tài, mọc đầy con mắt.
Mà sương mù nơi đây, cũng theo Ảnh Tử tản ra, đột nhiên trở nên càng đậm
hơn, vả lại còn tản ra từng trận cảm giác tham lam, dường như ở sâu trong
sương mù, có thứ gì đó ác ý đang chú ý đến trên người Hứa Thanh cùng với
Ảnh Tử.
Theo đó là từng trận tiếng xột xoạt vang lên, dường như ở bên trong sương
mù, ở trong cấm khu yên tĩnh này, có vô số tồn tại đang xì xào bàn tán.
Hứa Thanh đưa mắt nhìn sương mù, trong mắt lộ ra quang mang, nhưng vẫn
đi thẳng về phía trước như cũ, cho đến khi Hứa Thanh đi qua khu thần miếu
năm đó, đi vào chỗ sâu trong cấm khu, sương mù ở trong nơi này vô cùng đậm
đặc, không ngừng lan tràn, trong lúc mơ hồ, hắn đã nghe được một tiếng ca.
Đây là lần thứ hai hắn nghe được tiếng ca ở trong cấm khu.
Cái mảnh cấm khu này có một truyền thuyết, nếu như người nào nghe được
tiếng ca mà không chết, như vậy sẽ nhận được ban tặng của cấm khu, vào lần
thứ hai nghe được tiếng ca này, sẽ nhìn thấy người mình muốn thấy.
Giờ phút này theo tiếng ca phiêu đãng, bốn phía liền trở nên âm lãnh, khí
tức băng hàn từ bát phương tràn đến.
Hứa Thanh dừng bước chân lại, hắn ngẩng đầu ngóng nhìn về đám sương
mù xa xăm, chỗ đó..... Truyền đến một tiếng bước chân.