QUANG ÂM CHI NGOẠI

Đối với sự lễ độ của người khác, Hứa Thanh luôn luôn đáp lại đồng dạng, vì

vậy liền đáp lễ với bát đại gia tộc, khách sáo một phen, sau đó hắn nhìn về phía

Trần Phi Nguyên cùng Đình Ngọc, trên mặt nở nụ cười, nói khẽ.

"Phi Nguyên sư huynh, Đình Ngọc sư tỷ."

Đình Ngọc rất kích động, Trần Phi Nguyên thì mặt không cảm xúc, nhưng

ánh mắt nhiều lần nhìn bốn phía, ẩn hàm cảnh giác.

Hứa Thanh phát hiện, như có điều suy nghĩ, bát đại gia tộc nhiệt tình mời,

sau khi Hứa Thanh trầm ngâm một hồi, bước vào Tử Thổ.

Đối với Hứa Thanh đến, nguyên bản bát đại gia tộc muốn cử hành yến hội

long trọng, nhưng lại bị Hứa Thanh nhã nhặn từ chối, hắn muốn đi tế bái Bách

đại sư.

Quan hệ của Hứa Thanh cùng Bách đại sư, tất nhiên tộc trưởng của bát đại

gia tộc đều biết, cũng nhìn ra Hứa Thanh muốn ôn chuyện cùng với cố nhân, vì

vậy liền nhao nhao đồng ý.

Trong đó tộc trưởng Bách gia không một câu đề cập tới việc mộ Bách đại sư

lại chôn cất ở khu nghĩa địa công cộng, mà vị tộc trưởng Trần gia kia thì trong

mắt mang theo một chút thâm ý, cười mở miệng.

"Nếu đã như thế, chúng ta sẽ không quấy rầy Hứa thư lệnh nữa, để tiểu nhi

tử Phi Nguyên của ta cùng đi, lần này người bảo vệ cho Hứa thư lệnh, cũng là

do Phi Nguyên đảm nhiệm."

Hứa Thanh nhìn lão một cái, nhẹ gật đầu và chắp tay tạ ơn, sau đó bát đại

gia tộc riêng phần mình rời khỏi, chỉ có Trần Phi Nguyên và Đình Ngọc lưu lại.

Mắt thấy mọi người rời đi, Đình Ngọc không nhịn được nữa, nhanh chóng

đi vài bước đến trước mặt Hứa Thanh.

Nhìn qua thân ảnh trong trí nhớ, nàng lờ mờ tựa như nhìn thấy tiểu hài tử vô

cùng bẩn đứng bên ngoài lều, đang nghe lén kiến thức về thảo mộc trong doanh

địa thập hoang giả năm đó.

Thời gian nhoáng một cái, bảy năm qua đi, từ lần ly biệt năm đó, nàng cũng

chưa từng nhìn thấy qua Hứa Thanh, lúc trước lão sư ngộ hại, mặc dù đối

phương đã tới, nhưng nàng cũng chỉ thấy một cái bóng lưng.

Sau đó, Trần Phi Nguyên mới báo cho nàng biết, Hứa Thanh đã báo thù cho

lão sư.

"Tiểu sư đệ..."

Vành mắt Đình Ngọc đỏ lên.

"Đình Ngọc sư tỷ." Trong lòng Hứa Thanh cũng có gợn sóng, mối quan hệ

của Đình Ngọc cùng Trần Phi Nguyên với hắn, mặc dù không bằng đội trưởng,

nhưng tình cảm giữa hài tử không có bất kỳ lợi ích, vô cùng đơn thuần, tồn tại

rất sâu trong trí nhớ của Hứa Thanh.

Mặc dù đoạn thời gian kia không dài, nhưng đối với Hứa Thanh mà nói, rất

là quý giá.

Giờ phút này trong khi cảm khái, Hứa Thanh chú ý đến trên người Trần Phi

Nguyên, tu vi đối phương rõ ràng chỉ là Trúc Cơ, nhưng khí tức rất quỷ dị,

giống như trong cơ thể ẩn chứa phong bạo.

Khiến cho Hứa Thanh nghĩ tới một màn mượn pháp bảo Thất Huyết Đồng

lúc trước, đoán trong cơ thể Trần Phi Nguyên có uẩn dưỡng bảo vật.

Huyết mạch Tử Thanh, có thể cộng sinh cùng pháp bảo, nhiều năm qua loại

năng lực này đã bị bát đại gia tộc cướp đoạt, đã trở thành thiên phú của bản thân

họ.

"Phi Nguyên sư huynh, vật trong cơ thể ngươi..." Hứa Thanh nhìn qua Trần

Phi Nguyên, nhẹ giọng mở miệng.

Nhưng không đợi lời hắn nói xong, Trần Phi Nguyên thần sắc nghiêm nghị,

chắp tay cúi đầu.

"Bái kiến Hứa thư lệnh."

Lời nói Hứa Thanh dừng lại, biểu hiện của Trần Phi Nguyên cùng với một

màn ở cửa đông lúc trước, khiến cho trong lòng Hứa Thanh dâng lên suy đoán,

vì vậy quay đầu nhìn Tư Nam đạo nhân bên cạnh.

Tư Nam đạo nhân trầm mặc mấy hơi thở, sau đó trầm thấp mở miệng.

"Đây là việc Diêu Hầu an bài, toàn bộ bố trí đều đã chuẩn bị hoàn thiện,

không có gì đáng ngại."

Hứa Thanh im lặng.

Lần này hắn tới Tử Thổ cũng không định báo sớm cho biết trước, mà lúc

trước bát đại gia tộc Tử Thổ xuất hiện, đã khiến cho đáy lòng Hứa Thanh có chỗ

suy đoán, lại phối hợp với Trần Phi Nguyên cảnh giác đối với bốn phương, tất

cả, đã để cho Hứa Thanh hiểu toàn bộ.

Diêu Hầu, hẳn là đang câu cá.

Cũng giống như lần sư tôn mang theo chính mình ra ngoài lúc trước, để hắn

ra ngoài, còn mình ẩn núp trong bóng tối, hấp dẫn hạng người tham lam mệnh

đăng của hắn tới, bây giờ mặc dù Phong Hải Quận đã đi vào ổn định, nhưng vẫn

còn ẩn giấu không ít hạng người đạo chích.

Một số tộc quần có mục đích riêng, cũng không muốn thấy Phong Hải Quận

xuất hiện tình thế an ổn, thậm chí có lẽ còn có dư nghiệt Chúc Chiếu, nhất là

bên phía Thất hoàng tử cũng không thể không phòng.

Mà thân phận của Hứa Thanh, vào thời điểm này là rất trọng yếu, một khi

hắn vẫn lạc, nhất định sẽ khiến cho Phong Hải Quận đang dần dần an ổn, lại tái

khởi gợn sóng.

Nhưng tất nhiên không có đạo lý nghìn ngày phòng cướp được, cho nên

Diêu Hầu muốn một lần duy nhất, khu trừ toàn bộ người có dã tâm bên trong

Phong Hải Quận, mà lúc này đây, Hứa Thanh ra ngoài, tự nhiên sẽ trở thành tiêu

điểm.

Hứa Thanh mặt không cảm xúc, mắt nhìn về phía Quận Đô, không nói gì.

Một bên Trần Phi Nguyên nghe hai người đối thoại, thần sắc có chỗ hòa

hoãn, y vốn tưởng rằng đây là do Hứa Thanh an bài, mà loại chuyện đặt bố cục

ở ngay trước mộ phần của lão sư, chính là nguyên nhân y thấy phản cảm ngay

từ đầu.

Về phần Đình Ngọc, tâm cơ trong lòng xa xa không bằng Trần Phi Nguyên

và Hứa Thanh, cho nên nàng căn bản không có kịp phản ứng hiểu lầm ở giữa

hai người, cũng không hiểu cả hai trong mấy câu ngắn ngủi liền hóa giải hiểu

lầm.

Nhưng nàng cũng nhìn ra thái độ của Trần Phi Nguyên có chút bất hòa đối

với Hứa Thanh, vì vậy liền tiến lên kéo Trần Phi Nguyên lại, và giữ chặt Hứa

Thanh, cưỡng ép đưa hai người bọn họ áp sát cùng nhau, sau đó trên mặt nở nụ

cười.

"Trần Phi Nguyên, đừng tưởng rằng ngươi trưởng thành là có thể không

nghe lời sư tỷ nói, còn nữa Hứa Thanh, Trần Phi Nguyên biểu hiện ra bộ dạng

lạnh như băng, nhưng trên thực tế vô cùng chú ý đối với sự tình của ngươi ở

Quận Đô, con người của y, càng lớn lên thì lại càng không thích biểu lộ suy

nghĩ trong lòng ra."

Trần Phi Nguyên ho khan một tiếng.

Hứa Thanh nghe vậy cũng nở nụ cười.

Ba người nhìn nhau, dường như lần nữa trở về bên trong lều vải trong doanh

địa thập hoang giả lúc trước, ngồi cùng một chỗ nghe Bách đại sư giảng bài.

Sau một lúc lâu, bọn họ cùng nhau đi đến nghĩa địa công cộng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi