Đối với địch nhân, Hứa Thanh luôn luôn lạnh lùng.
Trần Phi Nguyên nghe vậy liện gật nhẹ đầu, liếc mắt nhìn Hứa Thanh, trong
lòng có chút cảm khái.
Y cũng là sau khi lão sư ra đi, mất đi sự che chở, bên trong gia tộc lại đấu
tranh nội bộ, nên không thể không học cách ngoan độc, học lãnh khốc.
“Nhưng Hứa Thanh từ lúc khi còn rất nhỏ đã học được những điều này, còn
khiến nó trở thành bản năng.”
Hiểu biết của Trần Phi Nguyên đối với Hứa Thanh chủ yếu đến từ điều tra
sau khi tham gia tranh giành quyền lợi gia tộc.
Bất luận là danh tiếng Tiểu Hài Tử trong doanh địa thập hoang giả, hay là
huyết sát doanh chủ về sau, cùng với một đường sát lục khi gia nhập Thất Huyết
Đồng, tất cả đều khiến Trần Phi Nguyên lý giải nhiều hơn về Hứa Thanh.
Y hiểu rõ, tính cách và cách hành sự của Hứa Thanh, đều là thứ mình phải
học tập.
Giờ phút này không tiện nhiều lời, Trần Phi Nguyên lấy ra ngọc giản truyền
âm, hạ lệnh giết.
Chi tiết cụ thể Hứa Thanh không quan tâm, hắn cũng không ở lại Tử Thổ
quá lâu, sau khi ở chung cùng Trần Phi Nguyên và Đình Ngọc ba ngày, dưới sự
đưa tiễn của bát đại gia tộc, Hứa Thanh rời khỏi nơi này.
Lúc Hứa Thanh rời đi, Đình Ngọc …khóc.
Từ sau khi lão sư chết, Đình Ngọc tựa hồ rất yếu ớt, nhất là đối với việc ly
biệt lại càng thương cảm.
Đối với Hứa Thanh, nàng đã không còn là cô bé tâm động cùng hiếu kỳ hồi
nhỏ kia nữa, theo nàng lớn lên, cái tình nghĩa giữa đồng môn này, đã trở thành
nguồn ấm áp không nhiều lắm trong bát đại gia tộc ngươi lừa ta gạt, trong giữa
mảnh Tử Thổ băng lãnh này.
Nhân sinh nhiều khi chính là như vậy, thế giới càng băng lãnh, lại càng dễ
dàng xuất hiện, mà tình cảm thế gian, cũng không phải chỉ có một loại là tình
yêu.
Về phần độ dày của tình cảm, càng không phải chỉ dùng thời gian dài hay
ngắn để cân nhắc.
Nhưng nàng đã cố gắng khắc chế, không rơi lệ ở trước mặt Hứa Thanh, mà
chờ sau khi hắn rời đi, mới không nhịn được thút thít ở trên vai của Trần Phi
Nguyên.
Trần Phi Nguyên nhìn vị sử tỷ lớn lên cùng nhau với mình, cảm nhận được
khổ sở ly biệt của nàng, nhẹ giọng mở miêng.
“Sư tỷ, ngươi còn nhớ một câu lão sư thường nói không?”
“Thiên địa là quán trọ cho vạn vật chúng sinh, còn thời gian vốn là khách
qua đường từ xưa đến nay…” Giọng nói của Trần Phi Nguyên truyền vào trong
tai Đình Ngọc, nàng ngẩng đầu, nhẹ giọng nỉ non.
“Chỉ cần không chết, cuối cùng sẽ gặp lại nhau.”
Trong lầu các trên Đại Dực, một câu đồng dạng cũng truyền ra từ trong
miệng Hứa Thanh.
Gió bên ngoài thổi tới, thổi qua quần áo của hắn, hất bay mái tóc dài của
hắn, trong thời khắc Đại Dực đang gào thét, trong đầu Hứa Thanh hiện ra câu
này, cũng hiện lên thần sắc của Bách đại sư khi nói ra câu ấy.
Trong ba ngày ở Tử Thổ, hắn cẩn thận hỏi thăm chi tiết rất nhiều sự tình khi
Bách đại sư còn sống, như là có tồn tại nào ngoại trừ những bằng hữu giống như
Thất gia, phải chăng cử chỉ có chỗ khác lạ, hoặc là có dùng một số câu nói đặc
biệt nào hay không.
Trần Phi Nguyên không rõ ràng về cái này lắm, nhưng Đình Ngọc lại nhớ
rất kỹ, dưới sự hồi ức miêu tả lại của nàng, Hứa Thanh vẫn không tìm ra bất
luận chỗ khác thường nào của Bách đại sư.
Duy chỉ có một điều…Đình Ngọc nói, lão sư có một thói quen, đó là thích
ngắm bầu trời.
Hứa Thanh yên lặng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
“Bên ngoài Vọng Cổ…”
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ.
Nhưng mà chung quy thì hắn cũng rất khó có đáp án chuẩn xác về việc Bách
đại sư, cuối cùng cũng chỉ có thể đặt việc này vào trong lòng, theo Đại Dực rời
khỏi Tử Thổ, bay qua biển cấm, trở về Nghênh Hoàng Châu.
Trong quá trình này, Hứa Thanh cũng đi tới Hoàng Cấm một chuyến.
Hắn muốn nghiệm chứng thân phận Hoàng Nham một chút.
Chỉ là khi tới bên trong Hoàng Cấm, cho dù Thanh Cầm truyền ra tiếng kêu
dát lớn cỡ nào, nhưng Viêm Hoàng vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, toàn bộ
Hoàng Cấm bị một đám sương mù bao phủ..
Hứa Thanh đứng ở nơi đó nhìn hồi lâu, sau đó lựa chọn rời khỏi.
Nhưng mà một khắc hắn đi ra khỏi Hoàng Cấm, hắn nhận được ngọc giản
truyền âm của Nhị sư tỷ.
“Tiểu sư đệ, ta đang ở bên trong Hoàng cấm, ta đã mang thai, cũng bởi vì
vậy mà lúc đột phá tu vi đã xảy ra chút vấn đề nhỏ, rất phiền, đều là do tên mập
mạp Hoàng Nham chết bầm kia, phiền chết.”
“Hoàng Nham đang giúp ta giải quyết việc này, cho nên bây giờ chúng ta
không cách nào ra ngoài gặp ngươi, mặt khác…Hoàng Nham kêu ta nói cho
ngươi biết, những lời y nói với ngươi lúc trước, từ đầu tới cuối đều hữu hiệu.”
“Nếu như ở bên ngoài không được, có thể trở về Nam Hoàng Châu.”
Sau khi nhận được truyền âm của Nhị sư tỷ, Hứa Thanh hít vào một hơi,
nhìn Thanh Cầm một chút.
Thành Cầm dát một tiếng, thần sắt cũng có chút hưng phấn và hiếu kỳ, hiển
nhiên nó cũng đã nhận ra sự kỳ dị bên trong Hoàng cấm.
“Hoàng Nham, thật sự là Viêm Hoàng?”
Tuy rằng tất cả manh mối đều chỉ về điểm này, nhưng nhớ lại từng màn lúc
trước của Hoàng Nham, Hứa Thanh vẫn cảm thấy có chút không chân thực.
Cuối cùng, hắn mang theo những cảm khái này, đứng bên trên Đại Dực nhìn
Nghênh Hoàng Châu xa xa.
Lần này trở về, Hứa Thanh không có dừng lại ở Liên Minh Bát Tông quá
lâu, sau vài ngày, Thất gia mang theo một nửa đệ tử Thấy Huyết Đồng cùng hơn
phân nửa đệ tử Huyền U tông, cùng với Hứa Thanh rời khỏi, truyền tống tới
Quận Đô.
Tử Huyền không có ở đây, nàng đã xuất phát trước, đi đến Quận Đô phụ
trách lựa chọn địa điểm cùng với xây dựng tông môn mới.
Mà khi bọn hắn rời khỏi, Minh chủ Liên Minh Bát Tông từ đầu tới cuối đều
mỉm cười, thần sắc còn lộ ra một chút cảm khái và không nỡ, tiễn biệt Thất gia.
Liên Minh Bát Tông, vẫn là Bát Tông như cũ, không có biến hóa.
Về phần Thanh Huyền tông sắp xây dựng ở bên trong Quận Đô, chỉ đơn
giản là tông môn mới đơn độc, vô luận là địa vị hay tiềm năng phát triển trong
tương lai, đều sẽ siêu việt Liên Minh Bát Tông.
Thân phận Quận Thừa của Thất gia, thêm cả danh tiếng của Hứa Thanh, tất
cả mọi thứ khiến cho thế lực khắp Phong Hải Quận đều hiểu rõ, cho dù bây giờ
tông môn này còn nhỏ yếu, nhưng chỉ cần không bao lâu sau, bên trong Phong
Hải Quận sẽ nhiều thêm một cái tông môn siêu cấp.