Trong mắt Hứa Thanh lóe lên hàn mang, danh tiếng cùng vinh quang của
Cung chủ, không thể bị nhục nhã, đây là điểm mấu chốt của hắn, cũng là nghịch
lân của Phong Hải Quận.
Bất luận kẻ nào xúc phạm, đều phải trả giá thật đắt.
Mặc kệ thân phận của đối phương có phải hậu nhân của Thiên Hầu hay
không, giờ khắc này Hứa Thanh đã nổi lên sát tâm.
Hắn cũng không muốn sau đó ám sát, bởi vì có một số việc mặc dù cần bí
mật ra tay, nhưng có chút đạo lý, phải đường đường chính chính báo cho bát
phương biết.
Nhưng Hứa Thanh biết rõ, muốn giết người ở chỗ này thì trở ngại không
nhỏ, cho nên cách khả thi duy nhất, chính là tốc chiến tốc thắng.
Vì vậy giơ tay phải lên, đấm thẳng đến ngực La Kính Tùng.
Ánh mắt La Kính Tùng ngưng tụ, tốc độ của Hứa Thanh khiến cho gã kiêng
kị, khí tức tràn ra càng làm cho gã cảnh giác, nhưng gã không có chút khiếp ý
nào, nhe răng cười một cái, toàn thân ầm ầm bộc phát khí huyết, hình thành
sương mù huyết hồng nhảy vào hư ảnh sau lưng.
Sát ý trên người gã càng nồng hơn nữa, toàn thân càng căng cơ bắp lên, hiện
ra vô số gân xanh dữ tợn.
Thiên phú từ huyết mạch của gã, có tác dụng gia trì thân thể.
Giờ phút này theo khí huyết bộc phát, thân hình gã tăng vọt, đạt đến gần
như hai trượng, sải cánh tay của gã rất rộng, tay trái của gã chụp đến cánh tay
Hứa Thanh đang đánh tới.
Tay phải của gã đồng thời giơ lên, tương tự chộp tới, như muốn hai tay cùng
nhau bắt lấy rồi xé thân thể Hứa Thanh.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, mặt Hứa Thanh không cảm xúc, thân thể
lập tức mơ hồ, lại trực tiếp trở nên hơi mờ, mặc kệ hai tay La Kính Tùng chụp
tới gần.
Trực tiếp bắt hụt!
Thân hình Hứa Thanh trong trạng thái quỷ u hóa, có thể xuyên thẳng qua vật
chất, mà tốc độ của hắn từ đầu đến cuối đều không có chút giảm bớt, nhoáng
một cái bay thẳng đến La Kính Tùng.
La Kính Tùng biến sắc, trong lòng gã biết không ổn, muốn lui về phía sau
nhưng đã không kịp.
Mà gã cũng phản ứng cực nhanh, hai mắt phẫn nộ trợn lên, hét một tiếng lớn
về hư ảnh Hứa Thanh tiến đến.
Thân ảnh thiết huyết sau lưng kia lập tức bộc phát, toàn thân tràn ra ánh
sáng màu đỏ, thoát ly thân hình La Kính Tùng, một bước lao về phía Hứa
Thanh.
Quang mang hình thành mảnh huyết hải màu đỏ, trấn áp về phía Hứa Thanh.
Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, một đạo ánh sáng màu vàng lập lòe hiện
lên, lão tổ Kim Cương Tông điều khiển xương cá, bỗng nhiên xuất hiện, hung
hăng đâm về phía huyết hải cùng với thân ảnh thiết huyết kia.
Dưới sự sắc bén cùng vị cách, cây xương cá thế như chẻ tre, huyết hải cũng
tốt, thân ảnh thiết huyết cũng được, trong chốc lát đều bị xuyên thấu ra một lỗ
hổng.
Mượn nhờ cái lỗ hổng này, thân thể đang trong trạng thái quỷ u của Hứa
Thanh bộc phát tốc độ, trong chớp mắt liền xuyên thấu qua thân hình La Kính
Tùng.
Lúc xuyên ra sau lưng La Kính Tùng, trong tay Hứa Thanh đã nhiều hơn
một đạo Nguyên Anh!
Chính là một trong những Nguyên Anh của La Kính Tùng.
Hứa Thanh hung hăng bóp, Nguyên Anh kia lập tức phát ra tiếng thê lương
thảm thiết, ầm ầm tan vỡ, Thiên Mệnh trong đó theo tay Hứa Thanh mà nhanh
chóng dung nhập vào trong cơ thể của hắn, hóa thành lực lượng bồi dưỡng.
Mà bộ phận Nguyên Anh còn lại thì bị Hứa Thanh phất tay, mắt thường có
thể thấy được biến thành đen nhánh, cuối cùng lại hóa thành một đạo hư ảnh
màu đen, lộ ra khí tức tà ác âm lãnh, trôi lơ lửng ở sau lưng Hứa Thanh.
Đây là bộ Thiên Ma thân thứ nhất của hắn.
Toàn thân La Kính Tùng chấn động mãnh liệt, trong ánh mắt lộ ra hoảng sợ,
há miệng phun ra máu tươi, trong lúc lảo đảo đi về phía trước, toàn thân mắt
thường có thể thấy được đen nhánh, rất nhiều nơi thình lình xuất hiện sự hư
thối.
"Này..."
Vừa muốn mở miệng, thân ảnh Hứa Thanh dung nhập vào bên trong hư vô,
trong lúc im hơi lặng tiếng, như u linh xuất hiện ở trước thân thể cao lớn của La
Kính Tùng.
Chẳng biết từ lúc nào trong tay đã xuất hiện một con dao găm, hung hăng
cắt qua cổ La Kính Tùng,.
Động tác nhanh chóng lưu loát, đầu người bay lên!
Phịch một tiếng, đầu người rơi trên mặt đất, sau khi chuyển động vài cái, lăn
đến phía trước Thất hoàng tử cùng An Hải công chúa.
Hai con mắt vẫn còn mở to, trong mắt lộ ra hoảng sợ cùng với không cách
nào tin, hình như cho đến chết, gã cũng khó có thể tưởng tượng, rõ ràng tu vi
không sai biệt nhiều, mình lại có thiên phú gia trì thân thể, tại sao trong nháy
mắt, thi thể liền phân ra hai nơi.
Mà độc ở trên bộc phát rất nhanh, đầu người chốc lát trở thành vũng nước
đen.
Thân hình cũng đang hòa tan.
Nhưng tâm thần Hứa Thanh vẫn không buông lỏng chút nào, sau khi đảo
qua một dao cắt đầu, chủy thủ trong tay hắn thuận thế chém vào thân thể mất
đầu đang bị độc phát của La Kính Tùng.
Nhưng một cái chớp mắt khi chạm vào, trên thân hình không đầu của La
Kính Tùng, chỗ vị trí ngực tự động xuất hiện một đạo khe hở, một mảnh hỏa
diễm màu đỏ bộc phát ra từ bên trong.
Cái mảnh hỏa diễm này tràn đầy khí tức kinh người, tuyệt không phải vật
phàm tục, giờ phút này vừa bốc ra, bát phương đều dấy lên sóng nhiệt, thẳng
đến Hứa Thanh, lập tức bao phủ.
Cùng lúc đó, một thân ảnh lớn như người thường lao ra từ trong cái khe trên
thân thể La Kính Tùng, trong tay còn cầm theo một cái Ấm Càn Khôn màu đen
với đường vân màu vàng, mảnh biển lửa kia, chính là từ trong cái Ấm Càn
Khôn này tràn ra.
Bộ dạng người này thoạt nhìn giống La Kính Tùng như đúc.
Một cái chớp mắt khi xuất hiện, gã lập tức lấy ra rất nhiều giải độc đan nuốt
vào, trong mắt lộ ra âm lãnh, nhìn Hứa Thanh đang bị ngọn lửa bao phủ, vừa
muốn mở miệng, nhưng trong chớp mắt, sắc mặt gã lại biến đổi.
Giờ phút này rõ ràng mắt thường có thể thấy được biển lửa bao phủ Hứa
Thanh đang giảm bớt, cũng chỉ mất thời gian một hai cái hô hấp, toàn bộ hỏa
diễm lại bị Hứa Thanh khẽ hấp, tràn vào miệng của hắn và nuốt xuống.
Theo hỏa diễm biến mất, thân ảnh Hứa Thanh cũng lộ ra, thần sắc hắn có
chút kỳ quái, chú ý đến trên cái Ấm Càn Khôn mà La Kính Tùng cầm theo,
trong mắt hiện lên một tia quang mang kỳ lạ nhỏ không thể điều tra.
"Mặc dù La gia suy tàn, nhưng công pháp năm đó của lão tổ Thiên Hậu vẫn
truyền thừa xuống, tên là Huyền Thiên Tiết Liệt Công, mỗi một lần lột xác, thân
thể đều có thể nhận được thêm nhiều gia trì hơn nữa."
Giọng nói của Mạnh Vân Bạch vang lên bên tai Hứa Thanh