Mấy ngày sau, trong lúc Hứa Thanh bay nhanh, hắn bỗng nhiên dừng bước
chân lại, dừng ở bên trên biển lửa, ngóng nhìn về nơi xa xăm, trong thần sắc lộ
ra một tia kỳ dị.
Nơi ánh mắt của hắn nhìn tới, trong mơ hồ có tiếng nổ vang truyền ra, lực
lượng pháp thuật khuếch tán, biển lửa dường như bị dẫn dắt, chậm rãi hội đến
chỗ đấy, giống như đang luyện hóa gì đó.
Mà thứ khiến cho Hứa Thanh chú ý, đó là ở phía kia, hắn cảm nhận được
độc cấm của chính mình.
Lần trước hắn gặp lão đầu nhân tộc ấy, mặc dù đối phương trúng độc, nhưng
hiển nhiên bởi vì chưa nhiễm nhiều lắm, hơn nữa có bao tay tấm gương ngăn
cách, cho nên khí tức không phải rất rõ ràng.
Nhưng bây giờ, sau khi trải qua lâu như vậy, lực lượng độc cấm đã trở nên
nồng đậm hơn, đã vô pháp bị ngăn cách hoàn toàn, vì vậy đã bị Hứa Thanh cảm
ứng được.
"Đã chậm..."
Hứa Thanh biết độc cấm của mình kinh khủng, tiếp theo lại suy nghĩ một
chút, hình như đối phương cũng không lừa gạt mình.
"Đi nhìn một chút xem."
Thân thể Hứa Thanh nhoáng một cái, tới gần khu vực đó.
Hắn chuẩn bị nhìn xem hiện giờ lão đầu kia như thế nào, lại cân nhắc có nên
giải độc cho lão hay không.
Mà theo Hứa Thanh tới gần, thần sắc của hắn cũng trở nên ngưng trọng lên,
không chút chần chờ mà ẩn tàng vào bên trong nham thạch nóng chảy.
Hắn thấy được tu sĩ Kính Vân Tộc, vả lại số lượng không ít, tới hơn 10 vị,
bên trong mặc dù rất nhiều tu vi là Kim Đan, nhưng cũng có tám chín vị
Nguyên Anh, tu vi từ nhất giai đến bát giai không đều.
Càng làm cho Hứa Thanh cảnh giác, đó là hắn thấy được trận pháp ở trong
nơi này.
Phải biết rằng trên Thiên Hỏa Hải, bởi vì hoàn cảnh đặc thù cho nên rất khó
bố trí trận pháp, đây cũng là chỗ phiền não của Hứa Thanh lúc trước, nhưng ở
trong nơi này, thế mà lại tồn tại trận pháp.
Mà loại trận pháp có thể bố trí ở nơi đây, tất nhiên uy lực không tầm thường.
Trận pháp cũng rất là quái dị, rõ ràng là một mặt gương cực lớn.
Mặt gương này có phạm vi tới 100 trượng, trôi lơ lửng trên bầu trời, tu sĩ
Kính Ảnh Tộc ở bốn phía đều đang gia trì cho nó.
Mà mặt kính đối mặt với nham thạch nóng chảy, chiếu rọi biển lửa ở bên
trong, đồng thời cũng đang vây khốn một người ở trong vòng trăm trượng.
Người bị vây khốn, chính là lão đầu nhân tộc kia.
Giờ phút này toàn thân lão lan tràn một màu xanh đen, rất nhiều nơi đang hư
thối, sâu đủ thấy xương, đồng thời thân thể kia cũng đang run rẩy, thừa nhận
trấn áp đến từ trận pháp tấm gương trên bầu trời.
Ẩn nấp trên thân thể của lão cũng đã bị xóa đi, mặc dù vẫn là một lão giả,
nhưng cũng không phải gầy còm, mà tướng mạo khôi ngô, vẻ mặt uy nghiêm,
ngóng nhìn phía trên tấm gương.
Trong chiếc gương chiết xạ ra biển lửa cùng với thân ảnh của lão, trừ bên
ngoài cái này ra, mặt kính nhô lên, tạo thành một khuôn mặt, lạnh nhạt nhìn về
phía lão.
"Đoan Mộc Tàng!"
"Ngày bình thường ngươi tới vô ảnh đi vô tung, ám sát thiên kiêu của tộc ta,
tại sao bây giờ lại rơi vào kết quả như vậy?"
"Hiện giờ, nếu như ngươi quỳ xuống lựa chọn phụ thuộc, bổn tọa có thể ban
thưởng cho ngươi cơ hội trở thành Kính Ảnh Tộc ta, cho ngươi thoát khỏi huyết
mạch nhân tộc hèn mọn, vả lại giúp ngươi lần nữa tấn chức Linh Tàng."
"Tuy rằng con đường của chúng sinh đều khó trốn khỏi tử vong, nhưng có
thể ít nhất khi ngươi còn sống, sẽ càng khoái hoạt hơn nữa, không cần trốn đông
núp tây như vậy.
"Ngươi suy nghĩ thật kỹ, nếu như chờ khi bản thể của ta đến, ngươi vẫn còn
cố chấp, ngươi liền không có tư cách lựa chọn."
Giọng nói tang thương vang vọng bát phương, nhưng lão nhân tộc kia lại dữ
tợn cười một tiếng.
"Thối lắm!"
"Huyết mạch nhân tộc của lão tử ta vô cùng cao quý, những thứ dị tộc hỗn
tạp các ngươi làm sao có thể so sánh cùng!"
"Lịch sử Kính Ảnh Tộc mới có bao lâu, lịch sử nhân tộc chúng ta tồn tại
cùng với Vọng Cổ, xa không nói, gần nhất là thời kỳ Huyền U Cổ Hoàng đã
nhất thống Vọng Cổ, lúc đó Kính Ảnh Tộc ngươi vẫn còn là một cái rắm, chưa
có được thả ra ngoài!"
"Chấp mê bất ngộ!" Bên trong tấm kính lớn trên bầu trời truyền đến âm
thanh hừ lạnh.
Kính Ảnh Tộc bốn phía hiểu ra, toàn lực tản ra tu vi tràn vào trong kính lớn,
khiến cho lực lượng trấn áp của trận pháp bỗng nhiên tăng lớn, toàn thân lão
đầu nhân tộc nổ vang, đau khổ chống đỡ.
Thật ra đáy lòng của lão đã sớm tuyệt vọng, tất cả đầu nguồn đều là do …
độc trên người của lão.
Trình độ của loại độc này quả thật là kinh khủng, ngay từ đầu lão có chút
khinh thị, sau khi phát hiện sự đáng sợ của nó thì đã trễ.
Thân thể của lão cùng linh hồn của lão, tất cả đều bị ăn mòn nghiêm trọng,
cũng khiến cho phương pháp ẩn nấp của lão bị tiêu tán, nên Kính Ảnh Tộc truy
tìm được tung tích.
Sau đó bị vây khốn ở nơi đây.
"Tiểu tử nhân tộc kia, không phải là thứ tốt!"
Đoan Mộc Tàng chửi bới trong lòng, đúng là ngay từ đầu lão cũng không có
tâm tư tốt gì, nhưng sau khi phát hiện Hứa Thanh là nhân tộc, lão đã cải biến ý
nghĩ, chỉ là muốn đánh dấu một chút, tìm một cơ hội ra tay đoạt một hơi, chứ
không có ý định giết người.
Nhưng chưa từng nghĩ, lại trúng phải loại độc khó chơi đáng sợ như thế này.
"Giải dược cũng là đồ giả!"
Vào lúc Đoan Mộc Tàng cười khổ trong đáy lòng, Hứa Thanh ẩn giấu ở
dưới nham thạch nóng chảy xa xa, ngóng nhìn qua hết thảy, những tu sĩ Kính
Ảnh Tộc kia phần lớn đều đang gia trì trận pháp, khiến lực lượng vây khốn tăng
lớn, chưa từng chú ý tới bên dưới nham thạch nóng chảy.
Dẫu sao đối với bọn họ mà nói, bên trong phiến khu vực này không có tộc
quần nào dám đến trêu chọc đối với bọn họ, nhất là lúc này trận bảo của quốc sư
đang hiện ra uy áp, một khi người bên ngoài nhìn thấy, liền sẽ tránh đi.
Hứa Thanh cân nhắc một phen, nghĩ đến trợ giúp của cái hộp kia trong
khoảng thời gian này, lập tức quyết đoán.
"Cứu lão một lần!"
Chớp mắt khi cái ý nghĩ này hiện ra, trong cơ thể Hứa Thanh bỗng nhiên tản
ra độc cấm, nương theo nham thạch nóng chảy bay lên, tràn ngập khắp bát
phương.
Mà trong lúc này tay phải của hắn cũng giơ lên, lấy ra xương cá, Ảnh Tử
cũng rục rịch tản ra tứ phía.
Nháy mắt tiếp theo, trong mắt Hứa Thanh lập lòe hàn mang, cả người từ
dưới nham thạch nóng chảy xông lên.
Mười ba Nguyên Anh đồng loạt bộc phát, lực lượng kinh thiên động địa
mạnh mẽ dựng lên trong cơ thể Hứa Thanh.
Ba chiếc Nhật Quỹ trong cơ thể hắn, kim đồng hồ phía trên rung động lắc
lư, tùy thời có thể bị rút lên để hình thành lực lượng Thì Trệ.
Giết!