QUANG ÂM CHI NGOẠI

(*Mục đoạn hồng nhạn, thiên nhai lộ viễn: Con chim bay đi mất, đường xa

tận chân trời)

Ngay khi vừa nhìn thấy con mắt kia, ánh mắt Hứa Thanh liền ngưng tụ lại,

Linh Nhi bên cạnh cũng trừng mắt nhìn, không nói chuyện mà nhích tới gần

Hứa Thanh vài bước.

Đoan Mộc Tàng nhìn qua Linh Nhi, nhưng cũng rất nhanh lần nữa quay lại

nhìn chằm chằm Hứa Thanh.

Con mắt kia chợt hiện ra tơ máu màu nâu, tỏa ra từng trận mục nát, càng có

luồng khí tanh hôi lan tràn, bao phủ toàn bộ căn phòng, đồng thời bốn phía cũng

mơ hồ có tiếng thê lương gào thét chói tai vang vọng.

"Đây là?" Hứa Thanh nhìn Đoan Mộc Tàng.

"Năm đó lúc lão phu tìm tới nơi đây, đã thu hoạch được con mắt quỷ dị này,

năng lực tích hỏa của nó rất kinh người, nhưng mà cần phải hàng phục nó mới

được, đối với ngươi mà nói cũng không khó lắm, vả lại lá gan của nó cũng rất

nhỏ, ngươi đe dọa nhiều mấy lần, nó cũng không dám làm loạn."

"Ta mượn lực lượng của nó, đã từng thăm dò phía dưới nham thạch nóng

chảy một phen."

"Dưới Thiên Hỏa Hải vốn tràn đầy thần bí, cho nên nếu như ngươi tu hành ở

bên trong, tốt nhất không nên xuống gần phạm vi ngàn trượng."

"Dưới ngàn trượng có cấm chế của Hồng Nguyệt Thần Điện, bất luận kẻ

nào cũng khó có thể xâm nhập chút nào, thậm chí ta đã thấy dị thú bên trong

Thiên Hỏa Hải, vừa đến biên giới ngàn trượng đã bị cấm chế làm cho tan vỡ."

Thần sắc của Đoan Mộc Tàng ngưng trọng, nói xong liền ném con mắt

trong tay cho Hứa Thanh.

Hứa Thanh một hơi tiếp được, sau đó con mắt này vẫn gắt gao nhìn chằm

chằm hắn như trước, tràn ra tà dị, càng có ác ý.

Thần sắc Hứa Thanh như thường, cầm trong tay vuốt vuốt, đồng thời nhẹ

giọng mở miệng.

"Tiền bối, trong Tế Nguyệt đại vực, Hồng Nguyệt Thần Điện bố trí rất nhiều

chỗ cấm chế giống như bên dưới Thiên Hỏa Hải sao?"

Đoan Mộc Tàng xuất ra một bình rượu cho Hứa Thanh, ngồi ở một bên

uống một ngụm, thần sắc phức tạp, nhẹ gật đầu.

"Không ít."

"Đối với Tế Nguyệt đại vực mà nói, Hồng Nguyệt Thần Điện chí cao vô

thượng, ý chí của bọn họ quyết định sinh tử chúng sinh, bất kỳ một tộc quần nào

nếu như có chút bất kính, kết cục đều sẽ vô cùng thê thảm."

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, ngồi đối diện Đoan Mộc Tàng, tiếp tục hỏi

thăm.

"Tiền bối, vãn bối muốn biết càng nhiều hơn nữa về Hồng Nguyệt Thần

Điện, không biết ngài có thể thuận tiện kể cho ta biết nhiều thêm một ít hay

không?" Đoan Mộc Tàng ngẩng đầu, đưa mắt đánh giá Hứa Thanh vài lần.

"Tiểu tử, trong Tế Nguyệt đại vực, Hồng Nguyệt Thần Điện tương tự như là

Thần Linh, không thể bị không tôn trọng chút nào."

"Cho nên ngươi chớ có đi trêu chọc bọn họ, nói cách khác, bọn họ chẳng

những có thể dễ dàng chém giết ngươi, càng có biện pháp đưa ngươi đi tế hiến,

khiến ngươi bị nguyền rủa, cuối cùng không rời khỏi nơi đây được nữa."

Đoan Mộc Tàng là người mặt lạnh tim nóng, nhất là sau khi tiếp xúc trong

khoảng thời gian này, lấy lịch duyệt nhân sinh của mình, lão nhìn ra rất nhiều

thứ, ấn tượng về Hứa Thanh cũng không ngừng cải biến.

Cho nên mặc dù biểu cảm của lão uy nghiêm, nhưng trong lời nói lại mang

theo nhắc nhở.

Hứa Thanh gật đầu, hắn biết đúng mực, cũng hiểu rõ mặc dù mình có được

Tử Nguyệt, nhưng cũng không thể xem thường bất luận thứ gì thân thuộc liên

quan cùng với Hồng Nguyệt, nhưng hắn biết rõ, nếu như đã đến nơi đây, có chút

thời điểm coi như là hắn muốn tránh đi, cũng không phải là nhất định sẽ thuận

lợi.

Nhưng hiểu rõ Hồng Nguyệt Thần Điện thêm một chút, cũng có thể giúp

cho khả năng tránh né của hắn tăng cao hơn, cho nên muốn hỏi chi tiết một

chút.

Đoan Mộc Tàng nghe vậy, suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi mở miệng.

"Ngươi biết nhiều hơn một chút cũng tốt, cũng tiện để cho ngươi hiểu rõ

hơn trình độ đáng sợ của Hồng Nguyệt Thần Điện ở nơi này."

"Hồng Nguyệt Thần Điện, thay thế Xích Mẫu chăn thả Tế Nguyệt đại vực,

cứ cách một đoạn thời gian, các tộc đều phải chủ động đưa tế phẩm lên."

"Còn đối với Hồng Nguyệt Thần Điện mà nói, bọn họ không quan tâm tộc

quần tử vong, bởi vì mỗi một lần Xích Mẫu đến, hơn phân nửa sinh linh của

toàn bộ Tế Nguyệt đại vực đều bị cắn nuốt."

"Cho nên sứ mạng của Hồng Nguyệt Thần Điện, là vào trước lúc Xích Mẫu

chưa đến, thời khắc thu thập thức ăn, dự trữ lại, rồi sau khi Xích Mẫu rời đi, bọn

chúng sẽ lặp lại việc bồi dưỡng các tộc, coi chúng nó giống như là hoa màu vậy,

chăm sóc từng cây từng gốc không ngừng sinh trưởng."

Đoan Mộc Tàng ngữ khí bình tĩnh, dường như nói chuyện xưa của người

khác, không phải là số mệnh của chính mình.

Hứa Thanh lặng lẽ lắng nghe.

Linh Nhi đứng ở một bên nhìn hai người uống rượu, nàng suy nghĩ một

chút, sau đó chạy tới phòng bếp, sắn tay áo lên chuẩn bị làm bữa cơm cho hai

người bọn họ.

Đây là do các tỷ tỷ và a di dạy nàng, vào lúc nam nhân đang uống rượu,

thân là một người nội trợ hiền thục, cần phải đi nấu vài món ăn, như vậy sẽ càng

lộ ra sự hiền lương.

Hành động của Linh Nhi khiến cho Hứa Thanh nhịn không được ngẩng đầu

lên nhìn qua, muốn nói lại thôi, nhưng nhìn thấy Linh Nhi hào hứng bừng bừng,

cuối cùng hắn vẫn không nói gì.

Đoan Mộc Tàng mặc dù cũng thấy, nhưng loại chuyện nhỏ nhặt này, tự

nhiên lão sẽ không để ở trong lòng, giờ phút này lão vừa uống rượu, vừa kỹ

càng nói lại những việc lão biết về Hồng Nguyệt Thần Điện cho Hứa Thanh.

Đối với người địa phương mà nói, trình độ hiểu rõ của bọn họ đối với Hồng

Nguyệt Thần Điện, chắc chắn vượt hơn tình báo của ngoại vực.

Hứa Thanh nghe rất nghiêm túc, cho đến một lát sau, giọng nói khàn khàn

của Đoan Mộc Tàng vang vọng.

"Tính toán thời gian, có lẽ Hồng Nguyệt Thần Điện cũng sắp đến, sau khi

ngươi rời khỏi, nhìn thấy từ xa nhớ phải cúi đầu, bọn họ rất dễ phân biệt, là một

mảnh đỏ thẫm."

"Bình thường mà nói, chỉ cần không chủ động trêu chọc, Hồng Nguyệt Thần

Điện sẽ không để ý tới các tộc cùng với tán tu, giống như con voi không thèm

để ý đến con kiến vậy."

Đoan Mộc Tàng tự giễu.

"Thứ bọn họ coi trọng, chỉ là các tộc có hoàn thành đủ chuẩn bị đối với tế

phẩm hay không, kẻ không cách nào hoàn thành, vậy thì tộc quần sẽ bị thêm

vào cho đủ số."

"Như hơn bốn mươi năm trước, Bạch Điển Tộc sinh hoạt ở phía Bắc, không

có hoàn thành yêu cầu của Thần Điện, vì vậy một vị Thần sứ mang theo một

chút Thần bộc phủ xuống, thu hoạch bảy thành tộc nhân của tộc đó cho đủ số."

"Thần sứ có tu vi gì?" Hứa Thanh hỏi.

"Cụ thể về số lượng Thần sứ của Hồng Nguyệt Thần Điện có bao nhiêu,

người ngoài không biết, bọn họ tộc quần khác nhau, tu vi đều là Quy Hư, mà

Thần bộc là Linh Tàng, về phần phía dưới Linh Tàng, thì là Thần nô."

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, sau khi suy nghĩ một chút liền mở miệng.

"Có Thần tử hay không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi