QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh cũng không nhiều lời, hắn để Ảnh Tử lại, cũng triệu hoán ra sư

tử bằng đá cùng cái đầu trong nhà tù 132 khu Đinh, đồng thời tản ra khói độc

bao phủ bốn phía, phong bế nơi đây.

Làm xong đây hết thảy, Hứa Thanh thở sâu, vỗ vỗ bờ vai Thạch Phán Quy.

"Phán Quy, chờ ta trở lại."

Nói xong, Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Thánh thành.

Như nhìn một mảnh tử địa, không chút gợn sóng, chỉ có từng tia tử vong

không ngừng hội tụ, không ngừng trở nên nồng đậm, cuối cùng tản ra toàn thân,

bao phủ bát phương.

Hắn cũng không tiếp tục mở miệng mà bước ra một bước, tiến tới phía

trước, bay lên bên trên bầu trời, phất tay, Linh Luân hiện ra.

Thân ảnh bà lão áo đen kinh khủng xuất hiện trên bầu trời.

Hứa Thanh đứng trên đỉnh đầu, gương mặt bà lão lộ ra tử vong và sát ý,

nhoáng một cái bỗng nhiên bay đi.

Hứa Thanh cúi đầu, trong khi cấp tốc bay về phía trước, độc cấm trong cơ

thể tản ra, lan tràn ra sau lưng.

Không phải là khuếch tán lung tung, mà ngưng tụ cùng một chỗ.

Càng lúc càng nhiều.

Thời gian dần trôi qua, sau lưng Hứa Thanh liền hình thành một mảnh

sương mù nồng đậm.

Trong mảnh sương mù ẩn chứa độc cấm, dẫn động thiên địa biến sắc, bát

phương nổ vang, mà mảnh sương mù này còn càng lúc càng lớn, càng lúc càng

đậm.

Dưới sự phóng thích liên tục của Hứa Thanh, Nguyên Anh Độc Cấm trong

cơ thể của hắn bạo phát toàn bộ, khiến cho độc sinh ra trên người hắn dâng lên

trước đó chưa từng có.

Hứa Thanh rất ít khi toàn lực phóng thích độc của mình, nhưng giờ khắc

này, sát ý cùng với áp lực trong lòng, khiến cho hắn muốn hoàn toàn bộc phát

một hồi.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua, ba ngày sau.

Trên bầu trời cách Thánh thành của liên minh hai tộc ngàn dặm bỗng nhiên

xuất hiện một mảnh bão cát, phạm vi cực lớn tới trăm dặm.

Nối tiếp bầu trời, gắn kết đại địa, bên trong có vô số tia chớp nổ vang, vô

tận dị chất xâm nhập bát phương.

Mà bên trong mảnh bão cát màu đen mênh mông này, là một thân ảnh bà lão

thật lớn, trên đỉnh đầu thân ảnh kia... Hứa Thanh đứng ở nơi đó, mặt không

cảm xúc, nhìn về phương xa.

Trong ba ngày này, hắn đã thử nghiệm làm ngón tay Thần Linh trong nhà tù

132 khu Đinh thức tỉnh, mà đối phương không có trả lời, nhưng Hứa Thanh biết

rõ nó không ngủ.

Nếu như đã không trả lời, vậy Hứa Thanh cũng không tiếp tục gọi nữa, hắn

thậm chí ngay cả lông mày cũng không nhăn một chút.

Hắn biết rõ, nơi mình muốn đi tồn tại hung hiểm cực lớn, lấy tu vi của hắn,

rất khó đối mặt với Linh Tàng.

Lại càng không cần phải nói, Linh Tàng của liên minh hai tộc, tổng cộng có

sáu vị.

Trong đó còn có hai vị đã hoàn thành một tòa Bí Tàng.

Nhưng có một số việc, dù là nguy hiểm, Hứa Thanh cảm thấy mình vẫn phải

đi làm.

Mà trên thực tế, chỉ cần giải quyết xong sáu tên Linh Tàng kia, những tu sĩ

Nguyên Anh khác, dựa vào một chút thủ đoạn thì Hứa Thanh cũng không phải

là không có lực lượng chém giết.

Chỉ là đại giới, sẽ rất lớn.

"Đệ tử của ta đã chết, thân làm sư phó, ta nhất định phải đi đòi lại công

bằng."

"Ăn nhiều điểm tâm của người ta như vậy, tổng phải đi làm chút gì đó."

"Còn nữa.... Ta mượn đồ của người ta, nếu như Đoan Mộc Tàng không

còn, ta cũng không có biện pháp trả."

Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng, băng hàn trong mắt càng lúc càng lạnh,

dẫn theo bão cát bao phủ độc cấm quét sạch phạm vi trăm dặm sau lưng, tiến

gần về phía Thánh thành hai tộc.

Cùng lúc đó, ngoài ngàn dặm, trong Thánh thành giống như tổ chim của liên

minh hai tộc, tộc nhân hai tộc bên trong đang chúc mừng với nhau.

Bọn họ đã nghe nói về sự tình nhân tộc, mà những ngày này lại có lần lượt

không ít tộc quần hạ đẳng bị bắt tới, rốt cuộc số lượng tế phẩm đã đầy đủ.

Điều này đại biểu hai tộc bọn họ, trước ngày tế tự đến, có thể an tâm không

cần lo lắng gì nữa.

Việc này để cho tộc nhân hai tộc đều kích động phấn khởi, theo đó mà đến

chính là tiếng nói cười hoan hô, toàn bộ thành trì đều đang sôi trào.

Mà trận Thiên Hỏa Quá Không lúc trước, mặc dù đã tạo thành tổn thương

cực lớn đối với thành trì, khiến cho trận pháp phòng hộ cơ bản đều hư hao hết,

nhưng mấy tháng này nhờ quá trình sửa chữa hồi phục lại, cũng đã có chỗ khôi

phục.

Trong không khí náo nhiệt, rất nhiều tộc nhân hai tộc đều hội tụ về quảng

trường ở giữa hai tòa Vương Cung, chỗ đó đang tiến hành một trận luyện hóa.

Trận luyện hóa này đã kéo dài rất lâu, sắp kết thúc.

Người ra tay luyện hóa, là Quốc sư của Kính Ảnh Tộc, mà người bị bị luyện

hóa, là nhân tộc Đoan Mộc Tàng.

Đối với Đoan Mộc Tàng, rất nhiều tu sĩ hai tộc đều không xa lạ gì, nhiều

năm qua, phần lớn những tộc nhân mất tích bên cạnh bọn họ, cuối cùng đều

được tra ra là có liên quan với Đoan Mộc Tàng.

Cho nên trận luyện hóa trong những ngày này, tộc nhân của hai tộc đều sẽ đi

qua bên đây để quan sát xem thế nào.

Giờ phút này trên quảng trường, đầu người cùng tứ chi của Đoan Mộc Tàng

đều bị ghim ở bên trong một mặt gương cực lớn, từng trận khí trắng tràn ra từ

toàn thân của lão, dung nhập vào trong kính.

Tấm gương này, chính là cái Kính Bảo bị vỡ vụn hôm ấy.

Khí linh bên trong đã toái diệt, bây giờ đang được tái tạo lại.

Toàn thân Đoan Mộc Tàng liên tục chảy xuôi máu tươi, đau khổ do sinh

mệnh bị luyện hóa dẫn đến, khiến cho thân thể của lão run rẩy, thần sắc vặn vẹo,

thậm chí nếu như cẩn thận nhìn, có thể nhìn thấy toàn thân xương cốt của lão

phần lớn đã tan vỡ, tất cả gân cũng đều bị xé đứt.

Nguyên Anh cũng tương tự bị giam cầm, có vô số giòi bọ quỷ dị đang gặm

nhấm.

Tòa Bí Tàng sụp xuống cũng tràn đầy tử khí, thu hút tới rất nhiều ác hồn

đang thôn phệ.

Hiển nhiên trước đó đã nhận lấy vô tận hành hạ.

Nhưng hết thảy những đau khổ này, vẫn không làm lão phát ra bất cứ tiếng

kêu rên nào.

Cốt khí của nhân tộc khiến cho lão cho dù đi đến tuyệt lộ, đều sẽ tươi cười

đối mặt, không nguyện lộ ra một chút yếu ớt.

Lão nhìn chằm chằm thân ảnh khoanh chân đả tọa giữa không trung, truyền

ra giọng nói khàn khàn.

"Luyện hóa lão phu, thế mà còn cần thời gian lâu như vậy, Kính Ảnh Tộc

hoàn toàn chính xác là phế vật."

Người khoanh chân đả tọa giữa không trung là một lão giả thân hình nham

thạch, người này chính là Quốc sư của Kính Ảnh Tộc, gã lạnh lùng đưa mắt

nhìn Đoan Mộc Tàng, nhàn nhạt mở miệng.

"Đợi sau khi ngươi trở thành kính linh của ta, ta sẽ cho chính miệng ngươi

nuốt vào tộc nhân của ngươi, có lẽ ngươi sẽ thích cái mùi vị đó.”

- -----

Lão tác giả Nhĩ Căn viết quá hay, thật sự khiến bạn đọc nhập tâm theo cốt

truyện, hòa cùng tâm trạng của nhân vật, cho nên....sau khi đọc xong chương

này cũng bi phẫn khó chịu, nên quy lại tức lão Nhĩ Căn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi