QUANG ÂM CHI NGOẠI

Ngay sau đó, ngón tay Thần Linh nhịn không được xoay người, tiếp tục nôn

ọe, trong thần sắc tràn đầy oán giận.

Sau đó liền cất bước đi về phía tòa thành trống không bên dưới.

Theo bước chân hạ xuống, thân thể dần dần nhỏ đi, từ trăm trượng đến ba

mươi trượng, lại đến mười trượng, cho đến cuối cùng lúc hóa thành một người

bình thường, màu vàng trên toàn thân tan biến, kim mang trong mắt cũng tiêu

tán.

Hứa Thanh lại tiếp quản thân hình, trong mắt lộ ra vẻ bình tĩnh, đi về phía

quảng trường.

Giờ phút này, toàn thân ngón tay Thần Linh bên trong thức hải của hắn tràn

ra nồng đậm khí tức nguyền rủa, đang ủy khuất gào thét.

"Thức ăn trong Tế Nguyệt đại vực này, từng tên đều có ký hiệu, bất kể là

giết hay là ăn, đều dính nhân quả, thừa nhận nguyền rủa của Xích Mẫu!"

"Ta đã nói không phải là ăn hay là không ăn rồi!"

"Hiện giờ xong đời, một khi Xích Mẫu thức tỉnh, chúng ta là đối tượng bị ăn

đầu tiên!"

"Ta muốn đi ngủ, ta muốn ngủ say, lần này vô luận ngươi gọi ta như thế nào,

ta cũng sẽ không thức tỉnh!!"

Nhìn ngón tay cáu kỉnh, Hứa Thanh trấn an nó một chút, nhưng mà ngón tay

Thần Linh căn bản không quan tâm tới Hứa Thanh, nó bay thẳng đến nhà tù 132

khu Đinh, nhanh chóng ngủ say.

Mắt thấy như thế, Hứa Thanh cũng không có biện pháp, dứt khoát không để

ý tới nữa, đi tới quảng trường, nhìn Đoan Mộc Tàng.

Đoan Mộc Tàng theo bản năng lui bước, nhưng rất nhanh liền kiềm chế, lộ

ra nụ cười khổ.

"Ngươi... Ngươi vẫn còn là ngươi sao?"

Hứa Thanh gật đầu, chú ý đến bốn phương.

Tòa Thánh thành này trên cơ bản đã trống rỗng, khả năng còn có một chút

còn sót lại, nhưng dính độc cấm trên thân thể, cũng không sống được bao lâu.

Đoan Mộc Tàng có chút hoảng hốt, loại sự tình đồ diệt thành trì của hai tộc

này, trước kia lão cũng nghĩ tới, nhưng lại không làm được, bây giờ tận mắt

nhìn thấy, lão vẫn cảm thấy rất không chân thực.

Cho đến hồi lâu, Đoan Mộc Tàng mới thở sâu, trong mắt lại lộ ra tinh mang.

Dù sao lão cũng là chủ nhân tiểu quốc nhân tộc, đã trải qua rất nhiều việc,

hiểu rõ giờ phút này trọng điểm là nên giải quyết tốt hậu quả như thế nào.

"Hứa Thanh, chúng ta cần tòa thành trì này! Ngươi có thể giúp ta dọn dẹp

tòa thành trì này một chút hay không?"

"Tiếp đó ta sẽ đi tiếp đón đồng tộc đến đây."

Đoan Mộc Tàng nhìn Hứa Thanh.

"Có thể." Hứa Thanh gật đầu, cáo tri địa điểm, sau đó suy nghĩ một chút, hỏi

một câu.

"Bên phía Hồng Nguyệt Thần Điện....."

Đoan Mộc Tàng đứng lên, trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, giờ phút này lão

đã hoàn toàn đè xuống chấn động trong lòng, cũng đã bắt đầu phân tích đến sự

tình tiếp theo, nghe vậy liền lắc đầu.

"Hồng Nguyệt Thần Điện cao cao tại thượng, sẽ không để trong lòng tử

vong của hai cái tiểu tộc quần, bọn họ chỉ để ý hoàn thành tế phẩm hay không

mà thôi, cho nên chúng ta phải mau chóng chuẩn bị tế phẩm cho tốt."

"Tộc nhân của hai tộc này, chỉ có tinh anh mới có thể ở trong Thánh thành,

bên ngoài còn có rất nhiều tộc nhân, số lượng tới hơn 50 vạn."

"Việc này giao cho ta, trước mắt bọn họ còn không biết chuyện ở nơi đây, để

ta tới xử lý, đây chính là tế phẩm của chúng ta!"

Đoan Mộc Tàng thở sâu, cảm thụ một chút tu vi trong hạ thể, Hứa Thanh

cũng đưa túi trữ vật chứa đan dược qua.

Sau khi tiếp nhận đan dược, Đoan Mộc Tàng nhếch miệng cười một cái,

nhìn chung quanh.

"Việc này không nên chậm trễ!"

"Hứa Thanh, nơi đây liền giao cho ngươi rồi!"

Nói xong, Đoan Mộc Tàng liền nuốt vào đan dược, thân thể nhoáng một cái

bay thẳng đến bầu trời.

Đưa mắt nhìn Đoan Mộc Tàng rời đi, Hứa Thanh đứng trên quảng trường,

trầm mặc thật lâu.

Đoan Mộc Tàng xử lý như thế nào, không cần hắn phải để ý, người có thể

tìm được nơi ẩn núp ở trong cái hoàn cảnh ác liệt này, vả lại tu hành đến loại

cảnh giới như thế, tất nhiên Đoan Mộc Tàng có chỗ hơn người.

Sau một lúc lâu, Hứa Thanh nhìn qua tòa thành trì trống không này, đi thẳng

về phía trước.

Theo cước bộ của hắn, từng trận độc cấm còn sót lại ở trong nơi này cũng từ

bát phương hội tụ đến, không ngừng dung nhập vào trong cơ thể của hắn, còn

có dị chất tràn ngập ở trong nơi này cũng là như vậy, cũng được thu về.

Trên đường hắn cũng gặp phải một số tộc nhân của hai tộc may mắn không

bị cắn nuốt, nhưng lại đang vùng vẫy do độc phát.

Đối với những thứ này, không cần Hứa Thanh ra tay, lão tổ Kim Cương

Tông sẽ gào thét phóng tới, lập tức xiên chết.

Cứ như vậy, hai ngày sau, tòa thành trì vừa trải qua hạo kiếp này, đã được

rửa sạch tà ác, mặc dù trống rỗng, nhưng Hứa Thanh ngồi trên đỉnh Vương

Cung nhìn chân trời phía xa, lại cảm nhận được yên lặng đã lâu.

Tu vi của hắn cũng tăng lên không ít.

Mặc dù cuối cùng là ngón tay Thần Linh cắn nuốt hết thảy, Hứa Thanh

không có nhận được bao nhiêu thu hoạch từ bên trong, nhưng màn giết chóc

cùng hấp thu lúc trước, trong lúc bất tri bất giác đã khiến cho toàn bộ Nguyên

Anh trong cơ thể của hắn tăng lên tới trình độ sắp thu hút lần Mệnh Kiếp thứ

hai.

"Sắp rồi."

Hứa Thanh thì thào.

Giờ phút này, trong đêm tối, bầu trời không trăng.

Trong trời đất đen nhánh, Hứa Thanh yên lặng ngồi ở chỗ đó, hắn nghĩ tới

những tộc nhân hóa thành thịt nát, nhớ về Phán Nhạn.

Hồi lâu sau, hắn lấy ra một cây sáo màu tím, đặt ở bên miệng, thổi lên khúc

nhạc Tử Huyền dạy hắn.

Tiếng sáo nức nở nghẹn ngào, vang vọng bên trong tòa thành trì vắng vẻ,

thật lâu không tiêu tan.

...

Thời gian, chậm rãi trôi qua.

Mười ngày sau, nhân tộc đã đến.

Một khắc hơn 10 vạn người chiếu vào trong mắt Hứa Thanh, một đạo ánh

sáng màu trắng từ đằng xa bay nhanh đến, đó là thân ảnh một nữ tử, bay thẳng

đến Hứa Thanh.

Ngay lập tức tới gần.

"Hứa Thanh ca ca!"

Linh Nhi vọt tới ôm cổ Hứa Thanh.

Hứa Thanh nhẹ nhàng sờ lên đầu Linh Nhi, trên khuôn mặt một mực không

lộ biểu cảm đã lộ ra nụ cười, cũng nhìn thấy Ảnh Tử cùng với sư tử bằng đá và

cái đầu nương theo sau lưng Linh Nhi trở về.

Không đợi cái đầu mở miệng, Hứa Thanh phất tay, thu chúng nó vào trong

nhà tù 132 khu Đinh.

Về phần Ảnh Tử thì nhu thuận dung nhập dưới chân Hứa Thanh.

"Đi thôi, chúng ta đi nghênh đón bọn họ một chút." Hứa Thanh nhẹ giọng

mở miệng, đi về phía đám người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi