Gió lớn nức nở nghẹn ngào, vang vọng trên Tế Nguyệt đại vực hoang vu,
hóa thành giai điệu bi tráng, giống như đang kể lại quá khứ xa xôi.
Bão cát dấy lên, tràn ngập thiên địa, giao hòa cùng với sắc trời u ám thành
một khối, không phân biệt được lẫn nhau, bên trong khung cảnh mông lung này,
có thể mơ hồ nhìn thấy một đoàn xe thật dài đang đi về phía trước.
Đoàn xe do từng cái lồng sắt cực lớn tạo thành, bên trong là vô số tộc nhân
Kính Ảnh Tộc cùng Thiên Diện Tộc bị tuyệt vọng bao phủ.
Phía trước ngồi hai người, tuổi tác cách nhau một cái thời đại.
Trên mặt lão nhân đeo một cái mặt nạ, trên mặt thanh niên cũng giống như
thế.
Biểu cảm của mặt nạ hiện ra cố chấp và thành kính, dường như thời khắc
đều đang cúng bái.
“Tộc quần đến tế tự cho Hồng Nguyệt Thần Điện đều cần đeo loại mặt nạ
này, đây là nghi thức quy định của Thần Điện, cũng là tư cách tế hiến, cũng may
trước kia ta đã từng làm qua loại sự tình này, có đủ thân phận."
"Về phần liên minh hai tộc bị hủy, sự tình cùng loại ở trong Tế Nguyệt đại
vực không coi vào đâu, hai cái tiểu tộc mà thôi, Hồng Nguyệt Thần Điện cao
cao tại thượng, dưới tình huống bình thường sẽ không để ý tới."
"Nhất là sắp đến thời kì Xích Mẫu ghé qua, tế phẩm sưu tập trong vô số năm
qua đã không sai biệt lắm, thật ra khoảng thời gian này, cũng là thời điểm các
tộc điên cuồng nhất."
"Nhưng mà vẫn phải có chút ít chuẩn bị, việc này để ta tới xử lý."
Trong bão cát, giọng nói bình tĩnh của Đoan Mộc Tàng truyền vào trong tai
Hứa Thanh.
Hứa Thanh giơ tay lên sờ vào chiếc mặt nạ, nhẹ gật đầu, về phần thái độ của
Hồng Nguyệt Thần Điện đối với chúng sinh, điểm này đội trưởng đã có nhắc tới
bên trong tình báo.
Hôm nay, là ngày thứ chín từ khi bọn hắn rời khỏi Thánh thành.
Cách điểm tế tự mà Hồng Nguyệt Thần Điện chỉ định còn có nửa tháng lộ
trình, mấy ngày nay Hứa Thanh nhiều lần suy tư về sự tình Đoan Mộc Tàng nói
mấy ngày trước.
"Còn đang suy nghĩ về việc sau khi chúng sinh tử vong, hồn tiến vào Thần
Điện sao?"
Đoan Mộc Tàng quay đầu, nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh trầm mặc, sau một lúc lâu nhìn về phía phương xa, nhìn bầu trời
lờ mờ, nhẹ giọng mở miệng.
"Từ xưa đến nay, có người nào chân chính vùng vẫy thoát ra khỏi nguyền
rủa cùng luân hồi của Tế Nguyệt đại vực hay không?"
Đoan Mộc lắc đầu.
"Chưa từng có."
Hứa Thanh nghĩ tới kiếp trước của đội trưởng, như có điều suy nghĩ, lúc này
Đoan Mộc Tàng bỗng nhiên mở miệng.
"Nhưng có một chút người, một mực thử nghiệm, cũng một mực cố gắng."
Nói đến đây, Đoan Mộc Tàng nhìn qua Hứa Thanh, trong mắt có thâm ý, cất
giấu một chút thăm dò, truyền ra lời nói.
"Hồng Nguyệt cũng không phải là vĩnh hằng.”
Hứa Thanh và Đoan Mộc Tàng bốn mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu, hắn nhìn ra
những lời này giống như là một câu mật hiệu, nhưng hắn không biết câu tiếp
theo là gì.
Đoan Mộc Tàng chờ giây lát, nhịn không được hỏi một câu.
"Ngươi không nói chút gì đó sao?"
"Hồng Nguyệt cũng không phải là vĩnh hằng." Hứa Thanh trầm giọng nói.
Đoan Mộc Tàng trầm mặc.
Sau một lúc lâu lão thở dài, giơ tay lên tháo mặt nạ xuống, vuốt vuốt mi
tâm.
"Hứa Thanh, ngươi biết Nghịch Nguyệt Điện không?"
Hứa Thanh vẻ mặt ngưng tụ, hắn chưa từng nghe thấy cái tổ chức này, trong
tình báo đội trưởng đưa cho cũng không có cái tổ chức này, vì vậy lắc đầu.
Từ sau khi nói ra ba chữ Nghịch Nguyệt Điện, ánh mắt Đoan Mộc Tàng liền
thủy chung đê ý tới ánh mắt của Hứa Thanh, hình như đang xác định gì đó, giờ
phút này nhìn thấy phản ứng của Hứa Thanh, lão không nói gì nữa.
Hứa Thanh cũng không hỏi, hắn đã nhìn ra, tổ chức này rất thần bí, cũng rất
ẩn nấp, tùy tiện dò hỏi sẽ khiến hiểu lầm.
Đoàn xe, tiếp tục đi về phía trước.
Cho đến khi lại trôi qua bảy ngày, bọn họ đi qua bình nguyên, vượt qua sơn
mạch, trong lúc càng ngày càng tiến gần về trung tâm phía đông, trên một đỉnh
núi, Đoan Mộc Tàng uống một ngụm rượu, đáy lòng có chỗ quyết đoán, bỗng
nhiên mở miệng.
"Hứa Thanh, ta tin tưởng ngươi không phải người Hồng Nguyệt Thần
Điện."
Hứa Thanh nghe vậy, nhìn về phía Đoan Mộc.
"Nghịch Nguyệt Điện, là một cái tổ chức thần bí tồn tại lâu dài trong Tế
Nguyệt đại vực, lịch sử của cái tổ chức này rất lâu, tương tự cùng Hồng Nguyệt
Thần Điện vậy!"
"Lai lịch không biết, cũng đã nhiều lần bị hủy diệt, nhưng mỗi một lần Xích
Mẫu đến thu hoạch, lúc chúng sinh tàn lụi lần nữa khôi phục lại, cái tổ chức này
cũng đều tái hình thành."
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra quang mang kỳ lạ, tồn tại cùng lúc với Hồng
Nguyệt Thần Điện, điều này đủ để nói rõ Nghịch Nguyệt Điện không hề tầm
thường.
Mà ở trong nông trường chăn thả của Hồng Nguyệt này, sau khi lần lượt bị
hủy diệt còn có thể khôi phục, liền càng kinh người hơn.
Nên biết rằng, mặc dù bây giờ Xích Mẫu ngủ say, nhưng trong quá khứ lại
không phải là như vậy.
Giọng nói của Đoan Mộc Tàng lần nữa truyền đến.
"Nghịch Nguyệt Điện hội tụ toàn bộ những người trong lòng muốn vùng
vẫy phản kháng bên trong Tế Nguyệt đại vực, giấc mộng của bọn họ đó là có
một ngày có thể cởi bỏ cái nguyền rủa cổ xưa này, lật đổ hết thảy."
"Tuy rằng giấc mộng này xa vời đến cực hạn, nhưng nó là một hy vọng."
"Bọn họ cũng vì thế mà cố gắng, mặc dù thành viên trong đó không thể hỗ
trợ trong hiện thực, nhưng cũng đều đang riêng phần mình nghiên cứu đường
hóa giải nguyền rủa."
Hứa Thanh nghe đến đó, đáy lòng dâng lên một chút gợn sóng, lúc hắn ở
trong đường hầm cũng có chỗ nghiên cứu về nguyền rủa, nhưng không có xâm
nhập sâu, cái này cần thực nghiệm rất nhiều mới có thể.
Giờ phút này giọng nói của Đoan Mộc Tàng ẩn chứa một chút cảm xúc chấn
động, tiếp tục vang vọng trong thức hải Hứa Thanh.
"Mỗi thành viên của Nghịch Nguyệt Điện, thân phận đều là bí mật, trừ chính
bọn họ ra, không có ai biết người khác là ai, bảo vệ mình không bị lộ ra, là yếu
tố đầu tiên của Nghịch Nguyệt Điện."
"Bởi vì Hồng Nguyệt Thần Điện một mực tiêu diệt toàn bộ thành viên của
Nghịch Nguyệt Điện, thậm chí bên trong những thành viên này cũng có người
Hồng Nguyệt Thần Điện lẻn vào."
Đoan Mộc Tàng thở sâu, quay đầu nhìn nhau cùng Hứa Thanh.
"Hồng Nguyệt cũng không phải là vĩnh hằng, hy vọng luôn trường tồn từ
xưa."
"Hứa Thanh, có khả năng ngươi không phải là người Nghịch Nguyệt Điện,
nhưng ta nghĩ rằng trong tương lai ngươi nhất định sẽ tiếp xúc, nếu như ngươi
muốn gia nhập Nghịch Nguyệt Điện, ngươi có thể đi Khổ Sinh sơn mạch."
Đoan Mộc Tàng không lên tiếng nữa, khép hai mắt lại, tiếp tục đi đường.