QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh thì ở một cái bể nước nóng khác, Linh Nhi chui ra, rất nhanh

liền biến ảo thành hình, đỏ mặt tựa ở bên người Hứa Thanh, ánh mắt nheo lại.

Hứa Thanh nở nụ cười, nhắm hai mắt lại, tâm tình cũng theo đó bình lặng

xuống.

Đoạn đường này phong trần mệt mỏi, trên người hắn lại lột da nhiều lần,

bây giờ ngâm mình ở bên trong bể nước nóng, toàn thân đều được bồi dưỡng,

rất là thoải mái.

Sau khi bọn họ thích ứng với bầu không khí ở nơi đây, âm thanh đàm tiếu

tới từ bốn phía cũng không còn có cảm giác quá ầm ĩ nữa, tựa như đây vốn nên

là một bộ phận của bể nước nóng vậy.

Cho đến khi một chút đàm luận từ xa xa bên trong bể nước nóng truyền đến,

hấp dẫn sự chú ý của Hứa Thanh.

"Thật đáng tiếc, tháng sau tất cả linh trì trên núi và dưới núi đều phải đóng

cửa, nghe nói linh hà hoàn toàn bị giữ lại, muốn hội tụ vào trong phân tông của

Âm Dương Hoa Gian Tông."

"Hết cách, vị Hương Hàn tiên tử kia đại hôn, người ta muốn tẩy lễ một

tháng, phần lớn Vị Ương sơn mạch đều cấp cho họ một cái mặt mũi, đây không

phải sao, ngay cả Âm Dương Hoa Gian Tông cũng đều đồng ý để cho nàng đi

tẩy lễ."

"Còn không phải là bởi vì vị hôn phu Huyền Mệnh Tử của Hương Hàn tiên

tử sao, thân là đệ nhất cường giả Vị Ương sơn mạch, mọi người chỉ có thể đồng

ý chứ sao."

"Nhưng mà vị Hương Hàn tiên tử này cũng đích xác là xinh đẹp động lòng

người, năm trước ta tình cờ gặp qua một lần, người kia quả thật là sắc nước

hương trời, không gì sánh kịp."

"Nghe nói vị Hương Hàn tiên tử này trước kia không phải tu sĩ Vị Ương sơn

mạch chúng, là mấy năm trước đột nhiên đến, vốn chỉ là đi ngang qua, nhưng

khi gặp gỡ với Huyền Mệnh Tử, hai người vừa thấy đã yêu."

Những lời xen lẫn tiếng cười nói truyền vào trong tai Hứa Thanh.

Hứa Thanh có chỗ lưu ý, đây là thói quen của hắn, bất kỳ khi đến một nào

nơi, hoàn cảnh và tin tức đều là điểm mấu chốt.

Nhất là điều sau, sau khi Hứa Thanh trải qua việc bên Thiên Hỏa Hải, bởi vì

tin tức thiếu khuyết mà dẫn tới một chút phiền toái, giờ hắn càng coi trọng việc

này hơn.

Ngô Kiếm Vu và Ninh Viêm lại không để ý tới những thứ này, nhưng mà

đội trưởng bên đó cũng vểnh tai nghe, liếc mắt nhìn nhau cùng Hứa Thanh, mở

miệng cười.

"Không liên quan cùng chúng ta, ở trong nhà chúng ta, đây đều là tiểu gia

tước."

Mắt thấy đội trưởng tự tin như vậy, Hứa Thanh nhẹ gật đầu, nhắm mắt tiếp

tục tắm.

Cứ như vậy, sau một canh giờ trôi qua, khi bọn họ rời khỏi linh trì quán này,

tinh thần mỗi người đều phấn chấn, gió thổi qua, tinh thần sảng khoái.

Tuy Hứa Thanh có ngụy trang, nhưng thân hình thon dài kèm dáng người

cao ngất, sau khi đi ra vẫn đưa tới một chút ánh mắt, nhất là sau khi Linh Nhi

biến hóa, mặt nhỏ đỏ bừng xấu hổ cực kỳ xinh đẹp, đi theo bên cạnh Hứa

Thanh, cũng đưa tới không ít người nhìn chăm chú.

Ngô Kiếm Vu đồng dạng cảm thấy sảng khoái, cảm giác phiền muộn trong

lòng tiêu tán rất nhiều, giờ phút này đi cùng với Hứa Thanh trên đường, y dứt

khoát lấy ra một cây quạt, vừa phất trong tay vừa đi, vừa mở miệng.

"Mây trên trời như núi tiêu, đá trong lòng ta cao hơn đất!"

"Như có linh vũ hóa phàm mao, ai có thể nói thân y nổi như cũ!"

Thông thường Ngô Kiếm Vu đều là ngâm một câu, sẽ rất ít đọc ra loại thơ

thế này, dưới mắt nói xong, khuôn mặt của y liền lộ ra vẻ cảm khái.

Ninh Viêm bên cạnh lập tức cách xa vài bước, đội trưởng cũng nghe không

hiểu.

Hứa Thanh không nhìn thẳng.

Về phần người qua đường bốn phía, không ít người sau khi nghe xong liền

kinh ngạc nhìn sang.

Ngô Kiếm Vu hừ một tiếng trong đáy lòng, thầm nghĩ một đám chim chuột

mà thôi, các ngươi làm sao có thể nghe hiểu được ý ẩn chứa ở bên trong thi từ

của ta.

Nghĩ tới đây, một loại cảm giác cao siêu quá ít người hiểu lan tràn trong đáy

lòng Ngô Kiếm Vu, y lắc đầu, đi theo đám người Hứa Thanh, chậm rãi đi xa.

Mà y cũng không chú ý tới, giờ phút này bên trong tầng hai của một căn lầu

các, có hai nữ tử đang ngồi ở bên trong.

Một nữ tử đang cúi đầu nói chuyện, một nữ tử trung niên khác có phần tư

sắc, nhưng giờ phút này thần sắc lại thay đổi.

Nàng không để ý tới thuộc hạ ở đối diện, đứng dậy vén rèm cửa lên, nhìn

đầu đường xa xa, chú ý đến bóng lưng của Ngô Kiếm Vu.

Vẻ mặt kia chậm rãi lộ ra một tia tán thưởng cùng khen ngợi.

"Người này không tầm thường, lấy núi đá làm phép ẩn dụ tâm chí, càng ví

linh với phàm, biểu đạt chí hướng nội tâm ra ngoài, rất có phong cách Cổ

Hoàng!"

"Thế đạo bây giờ, người có tài như vậy, không nhiều lắm."

Nữ thuộc hạ sau lưng nghe vậy liền sững sờ, đồng dạng đưa mắt qua nhìn,

nàng biết tông chủ nhà mình một mực sùng bái Huyền U Cổ Hoàng, mà có thể

được tông chủ khích lệ như vậy, nhất định không phải là hạng người tầm

thường, vì vậy thấp giọng nói.

"Tông chủ, thủ hạ đi dò xét một chút thân phận của vị công tử kia?"

"Không cần, Âm Dương Hoa Gian Tông ta tất cả đều chú ý duyên phận,

huống hồ lấy sự tài tình của người này, cũng ứng với việc không muốn bị người

ta dò hỏi."

Nữ tử trung niên nhẹ giọng mở miệng, sau đó trong mắt lộ ra lệ mang, nhìn

cấp dưới.

"Chi tiết về vị Hương Hàn đạo hữu kia, đã tra được chưa?"

Thuộc hạ lập tức cúi đầu, cung kính mở miệng.

"Đã tra được một chút, đối phương nguyên bản xác nhận là Quy Hư nhất

giai, nhưng tổn thương quá nặng, tu vi ngã xuống Linh Tàng cảnh."

"Tên cũng không phải là tên thật, lai lịch theo như lời đều là giả, tuy trên

người có nguyền rủa, nhưng lại không nhiều, bởi vậy phán đoán hẳn là tu sĩ

ngoại vực, vả lại hồn phách không hoàn chỉnh."

"Mà suy diễn từ lúc xuất hiện ban đầu, cũng không phải là Viêm Nguyệt

Huyền Thiên, cũng không phải là Hắc Thiên, đại khái là tiến vào từ phía Thánh

Lan tộc."

"Về phần mục đích tới đây thì không biết, nhưng mà đích xác là quen biết

cùng với Huyền Mệnh Tử vào hơn một năm trước."

Nói xong, người thuộc hạ không lên tiếng nữa, sau khi người nữ tử trung

niên phất tay, liền nhanh chóng tiêu tán biến mất.

Cho đến khi bốn phía vắng vẻ, nữ tử trung niên này nhìn về phương xa, thì

thào nói nhỏ.

"Trên người Hương Hàn này, tại sao lại có khí tức Uẩn Thần.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi