QUANG ÂM CHI NGOẠI

Không phải ta!" Đáy lòng Ninh Viêm hoảng sợ, cấp tốc mở miệng.

"Là ở phương hướng chỗ ta đang đứng có đúng hay không, nhất định là như

vậy!"

Ninh Viêm vội vàng dịch chuyển khỏi, đi đến bên người Ngô Kiếm Vu.

Nhưng vào lúc gã di chuyển, kim đồng hồ chỉ dẫn của la bàn huyết mạch

trong tay đội trưởng cũng đồng thời tùy theo đó mà di chuyển, khóa chặt Ninh

Viêm như cũ.

Sắc mặt đội trưởng trở nên ngưng trọng, thâm ý sâu sắc liếc mắt nhìn Ninh

Viêm, nhàn nhạt truyền ra lời nói.

"Lấy ra!"

Thần sắc của Ngô Kiếm Vu cũng biến hóa, mạnh mẽ nhìn về phía Ninh

Viêm, theo bản năng mở miệng.

"Cây già khai hoa tử tôn gia, có hi vọng là phụ thân ngươi?"

Ninh Viêm hãi hùng khiếp vía, không có tâm tình để ý tới Ngô Kiếm Vu,

giờ phút này thần sắc của gã lộ ra mờ mịt, đáy lòng dời sông lấp biển.

Gã vốn tưởng rằng phía mình đứng trùng lặp cùng với kẻ trộm mộ kia,

nhưng lúc này lại thấy mục tiêu của cây kim đồng hồ kia rõ ràng đúng là chính

mình.

Nghĩ đến ý nghĩa đại biểu cho điều này, Ninh Viêm hoảng sợ, vội vàng ba

ba dập đầu giải thích.

"Nhị Ngưu sư huynh, thật sự không phải là ta, ta cũng không biết đây là

chuyện gì nữa."

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ cổ quái, không nói chuyện, mà đội trưởng thì

nhướn lông mi lên.

"Nhanh lấy ra!"

"Lấy ra cái gì hả, hai ta thật sự không có quan hệ huyết mạch."

Ninh Viêm vẻ mặt buồn rười rượi, thân thể cũng đang phát run.

Đội trưởng nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.

"Đương nhiên ta biết không phải là ngươi, ta làm sao có thể có hậu nhân

như ngươi được, ta là kêu ngươi lấy bảo da của ta ra."

Ninh Viêm nghe vậy, toàn thân chấn động, lập tức lấy bảo da của đội trưởng

từ túi trữ vật ra, vật này một mực ở nơi của gã, một cái chớp mắt lấy ra ném đi,

kim đồng hồ la bàn trong tay đội trưởng nhanh chóng chuyển động.

Mắt thấy một màn này, Ninh Viêm rốt cuộc thở ra một hơi, lúc trước gã quả

thật sợ hãi.

Ngô Kiếm Vu đáy lòng có chút tiếc nuối, thì thào nói nhỏ.

"Trời long đất lở dọa chim đái, duyên tới duyên vãng nhất lộn nhào."

Ninh Viêm nghe không hiểu, nhưng có thể cảm thụ ý nham hiểm trong đó,

vì vậy liền hằm hằm nhìn qua.

Ngô Kiếm Vu trừng mắt, tất cả những con hung thú lớn nhỏ bên người cũng

đều đồng loạt trừng tới.

Ninh Viêm trầm mặc.

Về phần đội trưởng, y không để ý tới mâu thuẫn giữa hai con hàng này, thu

hồi bảo da, lần nữa tìm kiếm huyết mạch chỉ dẫn, rất nhanh đã tập trung vào

cùng một cái phương hướng.

"Đi, là ở chỗ đó!"

"Ta ngược lại muốn đến xem, đến tột cùng là cái đồ chơi quỷ gì đoạt xá thân

thể kiếp trước của ta!"

Nói xong, đội trưởng hùng hổ, bay thẳng đến cửa ra khỏi mộ địa.

Hứa Thanh cất bước nhoáng một cái, theo sát phía sau, trên đường hắn đưa

mắt nhìn Ảnh Tử dưới chân, lại cảm giác xương cá bên trong túi trữ vật một

chút, bởi vì chuyện của đội trưởng, mà sự đề phòng của hắn đối với bọn nó

cũng càng đậm thêm vài phần.

Phát giác được thần niệm của Hứa Thanh, Ảnh Tử run rẩy, lão tổ Kim

Cương Tông bên trong xương cá cũng run rẩy, nhao nhao tràn ra ý nịnh nọt.

Thần sắc Hứa Thanh như thường, bí mật cân nhắc có lẽ mình nên học tập

một số phương pháp cấm chế, nhằm tăng cao đề phòng đối với Ảnh Tử cùng lão

tổ Kim Cương Tông.

Hắn không có tâm hại người, nhưng không có khả năng phạm cùng sai lầm

giống như đội trưởng.

Vì vậy trong lúc suy tư, dưới sự dẫn dắt của đội trưởng, mọi người cùng

nhau rời khỏi mộ địa, lúc đi ra bên ngoài đã là sáng sớm.

Tia nắng ban mai của mặt trời nhân tạo từ phương xa chiếu tới, xua tan đêm

tối, khiến cho thiên địa xuất hiện tia sáng, có thể rõ ràng nhìn thấy sơn mạch

xanh tươi, đường vân thông thấu, sinh cơ dạt dào, so sánh cùng với thế giới đau

khổ này, trong một cái chớp mắt, những thứ sinh cơ này cho Hứa Thanh cảm

giác tựa như là giả dối, nhưng rất nhanh, theo tia sáng sáng ngời, hết thảy khôi

phục như thường, mà núi đá mặt đất cũng không hề có yêu ma quỷ quái.

Chỉ là dưới ánh mặt trời, tâm tình của đám người đội trưởng đều riêng phần

mình khác biệt.

Đội trưởng lo lắng, Ngô Kiếm Vu tiếc nuối, trong lòng Ninh Viêm vẫn còn

sợ hãi, Hứa Thanh thì cảnh giác bốn phía, hắn không cho rằng lần này sẽ thật sự

thuận lợi giống như lời đội trưởng đã nói.

Dẫu sao đội trưởng cũng không biết thân thể kiếp trước đã rời đi bao lâu,

cho dù thật sự vẫn còn ở lại bên trong Vị Ương sơn mạch này, cũng nhất định sẽ

tồn tại rất nhiều bố trí.

"Đối phương đại khái biết rõ đại sư huynh có thể chuyển thế, nói cách khác,

có thể sẽ đoán được có một ngày đại sư huynh trở về gặp mặt, như vậy trình độ

cẩn thận của nó nhất định sẽ cực cao."

Hứa Thanh trầm ngâm, đuổi theo đội trưởng đang dẫn đường phía trước, nói

những suy tư trong lòng mình cho đội trưởng biết.

Đội trưởng nghe vậy gật đầu, y cũng đã từng nghĩ qua những chuyện này,

nhưng y vẫn tự tin như trước, vỗ vỗ bờ vai Hứa Thanh, thấp giọng mở miệng.

"Tiểu sư đệ, bất kể thứ đồ chơi quỷ quái kia bố trí thế nào, nhưng có một

điều mà nó không cách nào giải quyết được, đó chính là chỉ cần ta có thể chạm

vào nó, ta nhất định có biện pháp chế trụ nó!"

"Ta có một cái thói quen, sau mỗi một lần chuyển thế, vào một khắc sinh ra,

đều sẽ tế luyện thân thể của mình, thời khắc làm tốt chuẩn bị biến thân xác trở

thành vũ khí."

"Cho nên, thân thể kiếp trước đó của ta, không trốn thoát khỏi lòng bàn tay

của ta đâu."

Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, cao thấp quan sát.

"Lần này cũng vậy?"

"Đương nhiên, tiểu Thanh, hôm ấy ở Phong Hải Quận ta cũng đã làm xong

chuẩn bị cởi bỏ phong ấn, triệu hoán toàn bộ thân thể kiếp trước tới, không phải

ta nói khoác, nếu toàn bộ thân thể kiếp trước của ta phủ xuống, Thần Linh nhìn

thấy cũng phải gọi ca ca."

Đội trưởng ngạo nghễ nói.

Hứa Thanh nở nụ cười, cái thói quen ưa thích khoác lác của đội trưởng thì

hắn đã biết từ lâu, nhưng mà Hứa Thanh cũng có thể cảm giác rõ ràng bên trong

những lời này lộ ra sự quan tâm đối với mình.

Vì vậy hắn rất nghiêm túc gật nhẹ đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi