"Ta cần bố trí một ít thời gian ở bên trong mảnh vỡ thế giới, về phần trận
pháp ẩn nấp đặt ở bên trong linh trì, chỉ cần ba canh giờ là đủ."
Anh Vũ cúi đầu lén lút nhìn phụ thân của mình, trong mắt Ngô Kiếm Vu có
chút do dự, mà đội trưởng hiểu rất rõ Ngô Kiếm Vu, đi lên không ngừng khuyên
bảo, lúc Ngô Kiếm Vu càng lúc càng dao động, đội trưởng dứt khoát giải quyết.
"Thân thể kiếp trước của ta, cùng lắm thì từ bỏ cũng được, ta cũng có những
phương pháp khác có thể lựa chọn, nhưng mà năm cuốn sách cổ của Huyền U
Cổ Hoàng kia, hazz, ngươi không lấy được nữa."
"Bên trong đó viết lại rất nhiều chuyện của Cổ Hoàng, bao hàm cả chí
hướng lúc đầu của Cổ Hoàng, vả lại thi từ lưu lại trong đó..."
"Ta còn nhớ rõ một đoạn thơ khuyết trong đó, để ta đọc cho ngươi nghe."
"Thiên đạo cúi đầu nhật nguyệt trọng quang, quét sạch hoàng thổ tổng tề bát
hoang!"
Đội trưởng nhẹ giọng mở miệng, mà những lời này vừa ra, một cỗ khí thế
khó tả cũng theo đó dựng lên.
Ngô Kiếm Vu nghe xong toàn thân run rẩy, trong mắt lộ ra mê mẩn, cuối
cùng một phát bắt được Anh Vũ trên đỉnh đầu, sau khi thu hồi, y thở sâu, liên
tục gật đầu.
"Làm!"
Ánh mắt kiên định, theo chữ này vừa ra, trong mắt liền mang theo quyết tâm
cùng quyết đoán, trong lòng tràn đầy kiên quyết.
Mắt thấy như thế, trong mắt đội trưởng lộ ra tán thưởng, một bộ dạng rất
yêu thích cái biểu lộ này của Ngô Kiếm Vu, tiến lên thương nghị kế hoạch cùng
với y.
Hứa Thanh đứng ở bên cạnh nhìn qua hết thảy, đáy lòng thở dài, đi đến
ngoài cửa phòng, hộ pháp giúp bọn họ, đồng thời cũng ở đây nhìn qua đêm tối
xa xa.
Lúc đầu vốn hẳn là thiên địa đen nhánh, lại bị một mảnh đom đóm tô đẹp.
Đó là Hổ Đầu Hồ Điệp, loại Vũ Điệp đặc thù của Âm Dương Hoa Gian
tông, không chỉ tràn ra nguyền rủa vả lại có đủ kịch độc, càng là có thể phát ra
tia sáng vào ban đêm.
"Đệ tử tông này có được phương pháp giải độc, cho nên có thể không quan
tâm tới độc của những con Vũ Điệp đó."
"Nhưng mà hai lần hoảng hốt kia của ta, đến cùng là nguyên nhân gì?"
Hứa Thanh trầm ngâm, cảm thụ ngón tay Thần Linh trong nhà tù 132 khu
Đinh, phát hiện nó vẫn ngủ vô cùng bình tĩnh...
"Chẳng lẽ là do một màn tiếp dẫn Mệnh Kiếp trong lúc thiên địa hỗn loạn
lúc trước, đã tạo thành một chút tai hoạ ngầm về sau?"
Hứa Thanh nhíu mày, phân tích trong lòng.
Một đêm trôi qua rất nhanh.
Dưới đội trưởng bày mưu tính kế, lúc ánh nắng sáng sớm từ thiên địa đằng
xa chiếu đến, Ngô Kiếm Vu ánh mắt thâm trầm và biểu cảm lạnh lùng, chắp tay
sau lưng đi ra khỏi phòng.
Y muốn đi hoàn thành nhiệm vụ đội trưởng an bài, câu dẫn Vân Hà Tử!
Nhiệm vụ này rất gian khổ, nhưng một khi hoàn thành liền thu hoạch được
thứ liên quan đến mơ ước của mình, cho nên đáy lòng của y cũng trở nên thần
thánh lên, cho đến một khắc đi ra khỏi cửa, ánh mặt trời chiếu vào trên người,
Ngô Kiếm Vu nhịn không được quay đầu nhìn phía đội trưởng cùng Hứa Thanh.
Đội trưởng giơ cánh tay lên, cho y một cái động tác động viên.
"Ngươi nhất định có thể làm được!"
Ngô Kiếm Vu hất cằm lên nhẹ gật đầu, quay người nhoáng một cái, đi thẳng
đến xa xa.
Đội trưởng đưa mắt nhìn, sau mấy hơi thở, khi thân ảnh Ngô Kiếm Vu tan
biến ở cuối tầm mắt, y lập tức lấy ra một con mắt, ngồi xổm trong một góc vẫy
tay về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng không ngoài ý muốn, loại sự tình này, hắn không tin lấy
đội trưởng hiếu kỳ lại không đi rình coi, nói không chừng vẫn còn ghi lại ảnh
lưu niệm.
"Ha ha, lần này đại Kiếm Kiếm cũng có chỗ đặc biệt!" Đội trưởng đắc ý,
nhìn qua con mắt trước mặt, tiện tay lấy ra một cái ngọc giản lưu ảnh, bắt đầu
ghi chép.
Hứa Thanh không nói chuyện, chú ý trên con mắt, trong đó chiếu ra thân
ảnh Ngô Kiếm Vu.
Ngô Kiếm Vu đi trong Âm Dương Hoa Gian tông, một đường thấp thỏm lo
âu, không ngừng cổ vũ chính mình cố gắng lên, cho đến khi đến bên cạnh một
đình nghỉ mát, y hít sâu, lấy ra ngọc giản truyền âm cho Vân Hà Tử.
"Chim tước tại trời không thấy ảnh, hữu duyên có đình nay lương tiên!"
Hôm ấy đối phương đưa bọn họ đến nơi này, lúc gần đi đã lưu lại ngọc giản
lẫn nhau với y, giờ phút này truyền âm xong, Ngô Kiếm Vu chắp tay sau lưng,
ngẩng lên nhìn bầu trời xa xa.
Gió thổi tới, hất bay sợi tóc của y, giống như là tiếng lòng, lắc lư tung bay,
phía sau y truyền đến âm thanh mang theo nụ cười ôn hòa.
"Công tử gọi ta?"
Ngô Kiếm Vu cũng không quay người, ngạo nghễ mở miệng.
"Bầu trời văn quang xiên dòng nước, đại địa ngâm du cùng Hà Vân."
Sắc mặt Vân Hà có sóng ánh sáng nho nhỏ, đi đến bên cạnh Ngô Kiếm Vu,
nhìn qua bên mặt Ngô Kiếm Vu, bỗng nhiên mở miệng.
"Cổ nguyệt có linh ánh hướng suối, kiếp này không dấu tẩy tâm lan."
Thân thể Ngô Kiếm Vu chấn động, quay đầu nhìn về phía Vân Hà Tử bên
người, trong mắt lộ ra kỳ mang.
Y vốn tưởng rằng đối phương chỉ là hiểu chính mình, cho rằng trước đó từ
ngữ trong lời của đối phương cũng chỉ là thuận miệng nói, thật không ngờ đến
Vân Hà Tử này rõ ràng thật sự cũng có thể ngâm.
Vì vậy hứng thú càng đậm, truyền ra giọng trầm thấp.
"Gió đen không thét ai tới hát, nước biếc như trước đang nổi sóng!"
Ánh mặt trời chiếu vào trên mặt Vân Hà Tử, mơ hồ có rặng mây đỏ nổi lên,
nàng nhìn chân trời, nhẹ giọng ngâm.
"Núi xanh bất lão mặc trời đưa, nhân sinh như mộng ai đăng cao."
Ngô Kiếm Vu trầm mặc, sau một lúc lâu vẫn không buông bỏ như trước, lần
nữa mở miệng.
"Cây mơ đã quen ánh sáng tím, ai tới nấu rượu hỏi quy hương!"
Hà Vân Tử muốn nói lại thôi, suy nghĩ chấn động, giọng nói êm dịu vang
vọng.
"Tương phùng một tiếu theo gió bay, ngươi ta như trước nói thiền lý."
Cảm xúc của Ngô Kiếm Vu có chút sa sút, nhưng vẫn đánh mạnh tinh thần,
nở nụ cười.
Vân Hà Tử tương tự mỉm cười, hai người đi xuống đình nghỉ mát, đi đến
phía xa xa.
Gió nương theo hai bên, ánh sáng chiếu rọi con đường phía trước, Vũ Điệp
bao quanh, khung cảnh một mảnh mông lung, lại lộ ra một cỗ vẻ đẹp khó tả.
Chỉ là chẳng biết tại sao, trong tấm hình điểm tô cho đẹp này, dù sao vẫn có
pha vào một chút thương cảm.