Mà giờ khắc này, âm thanh chào mừng truyền khắp thiên địa.
"Đời tu sĩ chúng ta, lấy thiên làm kiến, lấy địa làm chứng, lấy đạo làm tình
nghĩa phu thê, hành lữ cùng bái lễ!"
Đội trưởng ngượng ngùng cúi đầu về phía phu quân ở xa xa.
Phu quân của đội trưởng cũng cúi đầu, cả hai cách thiên địa bái nhau, sau đó
cảm xúc của tu sĩ ở giữa đại điển lập tức đạt đến đỉnh phong, vô số tiếng hoan
hô, vô số âm thanh ủng hộ, đồng loạt bộc phát.
Trong khoảng thời gian ngắn, điềm lành đầy trời, hoa quang vô hạn, bầu trời
sôi sục, đại địa rung động.
Sau đó, trong không khí náo nhiệt phi phàm dựng lên, bên trong tiếng người
huyên náo, tiếng hoan hô nói cười, đội trưởng một đường được đưa đi động
phòng, nàng phải ở đó hun hương tĩnh tâm trước, chờ đợi phu quân đến.
Mà lúc này yến hội cũng được bắt đầu, trên quảng trường của Huyền Mệnh
tông, từng nhân vật tai to mặt lớn của các tông môn hội tụ, cũng chỉ có bọn họ
mới có tư cách được thỉnh mời ngồi ở chỗ này.
Về phần đệ tử khác cũng không bị khinh thường, yến hội càng lớn hơn đang
được tiến hành ở ngoài Huyền Mệnh tông, toàn bộ người tới đây xem lễ đều
được chiếu cố, cho nên âm thanh sôi sục giương cao không ngừng vang vọng
bát phương.
Hứa Thanh tư cách là thị vệ của U Tinh, không có tư cách ngồi ăn, hắn được
an bài cùng với thị vệ của Huyền Mệnh tông, cùng nhau bảo vệ trật tự nơi đây.
Nhìn từng người trước mắt nâng ly cạn chén, không ngừng truyền ra tiếng
nói cười, Hứa Thanh đi ở trong đó, trong đầu lơ lửng cảnh tượng sau khi mình
bắt lấy con phi điểu, những người bên cạnh liền hiện ra biểu cảm chết lặng nhìn
về phía mình.
So sánh cùng với cảnh bây giờ, cảm giác quỷ dị lần nữa hiện lên từ đáy lòng
Hứa Thanh.
"Thật ra còn có một phương pháp, có thể thăm dò ra sự kỳ dị của Vị Ương
sơn mạch này."
Hứa Thanh thì thào trong lòng, ngẩng đầu nhìn qua chỗ động phòng của đội
trưởng.
Kế hoạch tiến hành đến nơi này, hết thảy đều phải xem biểu hiện của đội
trưởng.
Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, đảo qua mọi người bốn phía.
"Nếu quả thật tất cả mọi người đều tương tự cùng với con phi điểu kia....
."Hứa Thanh nheo mắt lại, lặng lẽ hạ lệnh cho Ảnh Tử trong lòng, sai nó đi
khống chế một người tu sĩ.
Trong thời gian ngắn, cái bóng của Hứa Thanh im hơi lặng tiếng lan tràn
trên mặt đất, nháy mắt liền tới gần một tu sĩ Kim Đan, lần nữa chồng lên cùng
với cái bóng của gã.
Rất nhanh, hoàn thành đoạt xá.
Nhưng người kia hết thảy như thường, vẫn còn đang uống rượu, vẫn còn
đàm tiếu, không có bất kỳ biến hóa nào.
Trong mắt Hứa Thanh hiện lên quang mang âm u, hắn cảm nhận được Ảnh
Tử tràn ra cảm xúc chấn động kịch liệt.
"Không thể... Quấy nhiễu..... Cưỡng chế chết... Kỳ quái..."
Hứa Thanh trầm mặc, hạ lệnh cho Ảnh Tử, sai nó tiếp tục đi tới chỗ những
người khác, cho đến mấy lần về sau, toàn bộ như thế, đáy lòng Hứa Thanh hiện
ra cảm giác hiểu ra.
Nhưng hắn còn cần nghiệm chứng một chút, vì vậy lại hạ lệnh cho Ảnh Tử
cưỡng ép khống chế, rất nhanh, dưới sự nỗ lực của Ảnh Tử, thân thể của một tu
sĩ Trúc Cơ bỗng dừng lại, cánh tay vốn muốn đi lấy chén rượu lại cải biến quỹ
tích, cầm đũa lên, kẹp về phía thức ăn.
Tiếng đàm tiếu bốn phía nháy mắt dừng lại, vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về
phía người kia.
Con ngươi Hứa Thanh co rút lại, lập tức tản đi lực lượng khống chế.
Tu sĩ kia không hề phát hiện, không chút do dự thả thức ăn đã kẹp, bỏ chiếc
đũa xuống, lại bưng chén rượu lên, tiếp tục động tác gã đã từng muốn tiến hành.
Sau khi uống một hớp, mọi người bốn phía lại truyền ra tiếng đàm tiếu, hết
thảy như thường.
Hứa Thanh nhắm nghiền hai mắt.
Hắn hiểu rõ rồi.
"Quỹ tích của tất cả mọi người, đều tương tự như con phi điểu kia, đã bị
định sẵn trước rồi, nhất định phải dựa theo cái an bài này để tiến hành, cho dù ở
giữa xảy ra ngoài ý muốn, cũng sẽ tự động thay đổi, tiếp tục hoàn thành."
"Mà hết thảy quỷ dị, đều bắt đầu từ khi đi vào Vị Ương sơn mạch....."
"Chúng sinh vạn vật ở bên trong mảnh sơn mạch này đều đã bị cải biến vận
mệnh, dựa theo ý nghĩ của ý chí nào đó mà đan dệt."
"Như một tuồng kịch."
"Ta cũng đang ở trong tuồng kịch này."
"Trong lúc bất tri bất giác, ý nghĩ cùng cách làm của ta lúc trước, cũng bị
trao cho thành một nhân vật, đã trở thành người trong tuồng kịch."
"Nghĩ đến Ngô Kiếm Vu cùng với Ninh Viêm càng là như vậy."
"Đây cũng là lý do tại sao ta lại có cảm giác mơ hồ cùng với trùng lặp, bởi
vì những tồn tại trong cơ thể ta, có lẽ là ngón tay Thần Linh, cũng có lẽ là Tử
Nguyệt, khiến cho ta bị ảnh hưởng, đồng thời cũng sẽ sinh ra bài xích, cho nên
ta sẽ nhìn thấy phi điểu dừng lại, cho nên ta còn có thể suy tư sự không hợp lý ở
nơi đây."
"Chỉ có đội trưởng....." Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn về phía đỉnh núi.
"Đội trưởng có lẽ đã biết được hết thảy, y là chủ động nhập vào trong vở
kịch....."
Hứa Thanh hiểu ra, cúi đầu xuống, lặng lẽ chờ đợi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trận yến hội này cũng dần dần đến một khâu
cuối cùng, theo sắc trời lại biến thành u ám, đến lúc lần lượt có người rời đi, đột
nhiên, một tiếng kêu thảm thiết thê lương bỗng nhiên truyền ra từ bên trong
phòng tân hôn trên đỉnh núi.
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra khắp bốn phương, khiến cho thiên địa biến
sắc, bát phương dũng động.
Càng là vào thời khắc này, Hứa Thanh lại lần nữa hiện ra cảm giác mê muội,
mà tất cả mọi người ở bốn phía đều chợt ngẩng đầu, biểu cảm biến thành chết
lặng, nhìn lên đỉnh núi.
Hình như ở đó đã xảy ra nội dung cốt truyện không cùng một dạng với kịch
bản đã được viết trước!
Không chỉ bọn họ như thế, toàn bộ chúng sinh bên trong sơn môn Huyền
Mệnh tông, dù là phi điểu trên bầu trời, dù là hoa cỏ, vào thời khắc này đều
quay về phía đại điện, bản thân không hề nhúc nhích.
Mà trong đại điện, sau tiếng kêu thảm thiết truyền ra tiếng bước chân, thân
ảnh đội trưởng mặc áo bào hồng, từng bước một đi ra từ bên trong.
Trong tay của đội trưởng xách theo một người, chính là thân thể kiếp trước
của y.
Cuối cùng, y đứng trước đại điện, nhìn xa về bốn phía.
Đội trưởng không quan tâm tới ánh mắt chết lặng của mọi người chung
quanh, y chú ý đến Hứa Thanh ở xa xa, trên mặt nở nụ cười, nhẹ giọng mở
miệng.
"Toàn bộ nhờ vào diễn kỹ."
"Tiểu sư đệ, ngươi đã nhìn ra chưa?"
Nói xong, tay kia của y lấy ra một quả đào, đặt ở trong miệng, cắn một cái.