QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Dường như là một loại thiêu đốt."

Hứa Thanh nhìn con bò cạp trong nháy mắt đã trở thành đống tro xám đan

tung bay trên mặt đất ở phía trước, nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ trầm ngâm.

Hắn đã nghiên cứu qua loại tro xám đen này, không có chỗ lợi gì, cho Hứa

Thanh cảm giác tựa như sau khi nguyền rủa bị áp chế, liền lựa chọn đồng quy

vu tận cùng với huyết mạch.

"Còn cần thử nghiệm càng nhiều hơn nữa cùng với các giống loài khác

biệt."

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, lấy ra hung thú khác mà Ảnh Tử bắt dọc

theo một đường đi tới nơi này, tiếp tục nghiên cứu.

Thời gian một ngày cứ như vậy trôi qua.

Mặc dù bên trong tiểu thành cũng có phân tranh, nhưng sau khi Hứa Thanh

đến đây liền chưa bao giờ ra ngoài, ở trong một loại đoạn tuyệt với nhân thế

khác, cũng tránh được một chút việc vặt.

Mà hạt giống được hắn gieo xuống, trong khoảng thời gian này cũng đã dần

dần nảy mầm, mọc ra một mầm nhỏ xanh mơn mởn.

Mầm nhỏ này rất là kỳ dị, giống như có được linh trí nhất định, lúc Hứa

Thanh xuất hiện, nó sẽ run rẩy theo bản năng.

Mà mỗi lần Linh Nhi tới gần, nó liền tự động lắc lư, vặn vẹo thân thể, sau

khi khiến cho Linh Nhi phát ra tiếng cười dễ nghe, nó lại càng là ra sức.

Về phần lão tổ Kim Cương Tông thì gánh vác sứ mạng hộ vệ, từ đầu đến

cuối đều treo ở trên xà nhà, thời khắc nhắm ngay cửa lớn.

Còn có Ảnh Tử...

Nó rất là không phục đối với hành động nịnh nọt Linh Nhi của mầm nhỏ,

nhiều lần thừa dịp Linh Nhi và Hứa Thanh không chú ý, nó liền đột nhiên xuất

hiện ở bên cạnh mầm nhỏ, dùng ánh mắt tử vong cảnh báo nhìn mầm nhỏ.

Mỗi lần tới giờ phút này, mầm nhỏ đều co rúm lại, không dám có một chút

cử động nhỏ.

Nhưng Ảnh Tử cũng sẽ không thường xuyên xuất hiện, nó còn có sứ mạng

của mình, nó thỉnh thoảng cần phải đi ra ngoài, rời khỏi tiểu thành, đi tới trên

Khổ Sinh sơn mạch cùng với Thanh Ti đại mạc bắt hung thú cho Hứa Thanh.

Dùng cái này để cho Hứa Thanh có thể cuồn cuộn không dứt liên tục tiến

hành nghiên cứu.

Mà mỗi lần nó trở về, cũng sẽ ngay lập tức truyền cảm xúc chấn động tới

cho Hứa Thanh, nói cho hắn về một chút kiến thức cùng với hiểu rõ về phiến

khu vực này.

Thời điểm này, hiệu dụng của lão tổ Kim Cương Tông liền trở nên nổi bật.

Lão sẽ tự động ở bên cạnh để phiên dịch, giải thích những lời của Ảnh Tử,

nhưng mà thỉnh thoảng cũng sẽ xen lẫn một chút ý riêng, đào hầm cho Ảnh Tử.

Mặc dù Ảnh Tử đã trưởng thành hơn không ít, nhưng đúng là vẫn còn chưa

đủ kinh nghiệm, bên trong mười lần cuối cùng cũng sẽ có ba lần không phát

giác ra được.

Hứa Thanh thì không có đặt cái này vào trong lòng, hắn đã quen với việc hai

con hàng này mâu thuẫn với nhau rồi.

Mà thông qua Ảnh Tử cùng lão tổ Kim Cương Tông, hiểu rõ của hắn đối với

cái mảnh Thanh Ti đại mạc này cũng càng ngày càng sâu hơn.

Ví dụ như Hứa Thanh đã biết được nguyên nhân mà những tòa thổ thành

này lại được xây dựng ở trong thân núi.

Đó là bởi vì trên sa mạc tồn tại rất nhiều chuyện tình quỷ dị, mà bất luận

một loại chuyện nào, cũng có thể dễ dàng tiêu diệt một tòa tiểu thành.

Chỉ có ở trên núi sẽ an toàn hơn ít nhiều.

Ví dụ như trong sa mạc cứ cách một đoạn thời gian, sẽ xuất hiện một chút

huyễn cảnh, có đôi khi là ốc đảo, có đôi khi là tòa thành trên không, có đôi khi

là thế giới khác.

Chúng nó sẽ di động, những nơi đi qua, tràn ngập tử vong.

Chỉ cần tiến vào bên trong những huyễn cảnh này, sẽ rất khó còn sống ra

ngoài, sau khi huyễn cảnh này biến mất, thứ lưu lại trên mặt đất chỉ có xương

cốt đã bị gặm sạch sẽ máu thịt.

Mặt khác, về những cây nấm cực lớn mà Hứa Thanh nhìn thấy trên đường

kia, bên trong tin tức Ảnh Tử mang đến cũng có miêu tả về bọn nó, Ảnh Tử

trông thấy những cây nấm khổng lồ bên trong sa mạc đứng lên.

Dưới cây nấm có vô số rễ cây, chúng nó hợp thành đường nét hình người, di

động trên sa mạc, truy đuổi huyễn cảnh.

Mà những thứ này thật ra vẫn không phải là chuyện kinh khủng nhất trên

Thanh Ti đại mạc, dưới Ảnh Tử miêu tả và thám thính, Hứa Thanh hiểu rõ được

bên trong mảnh sa mạc này, màu sắc của gió cũng không phải là đã hình thành

rồi thì không thay đổi.

Một khi có một ngày gió màu xanh biến thành màu trắng, như vậy toàn bộ

chúng sinh ở trong sa mạc, sẽ phải dùng tốc độ nhanh nhất đi tới thân núi gần

đó tị nạn.

Nếu không thì sẽ phải đối mặt với tuyệt cảnh, chỉ có những ngọn núi mới

không bị bão cát xâm nhập.

Trong năm tháng lâu dài, số lần gió màu trắng xuất hiện cũng không ít, vì

vậy thỉnh thoảng vẫn sẽ có người sống sót trong gió trắng chạy trốn tới bên

trong thân núi gần đó, tránh được tử vong.

Nhưng chút ít người chạy được ra ngoài này, cũng sẽ xuất hiện cùng một

loại biến hóa.

Thân thể của bọn họ sẽ trở thành dị dạng, xấu xí vô cùng, vả lại đời sau

cũng là như thế, không hề cải biến.

Điều này khiến cho Hứa Thanh nghĩ tới những người dị dạng bên trong tiểu

thành.

Mặt khác, ngoại trừ gió trắng, bên trong Thanh Ti đại mạc còn có gió màu

đen, chỉ bất quá đã mấy trăm năm chưa xuất hiện qua, nhưng đồn đại về gió đen

vẫn tồn tại như trước.

Một khi gió đen xuất hiện, toàn bộ chúng sinh trên Thanh Ti đại mạc sẽ đối

mặt với cửu tử nhất sinh, dù là trốn ở trên thân núi vẫn tồn tại nguy hiểm.

Nhưng ở bên trong Tế Nguyệt đại vực này, ít thấy địa phương nào mà không

nguy hiểm, mà đối với bên ngoài thời khắc sẽ xuất hiện sinh tử, gió đen mấy

trăm năm mới xuất hiện một lần này hình như cũng không coi vào đâu.

Nhưng gió còn có một loại màu sắc sau cùng, màu xám.

Gió màu xám chỉ là truyền thuyết, Hứa Thanh cũng là biết được từ trong

miệng một lão giả đến đây mua đan dược, loại gió này chỉ xuất hiện qua một lần

trong lịch sử của Thanh Ti đại mạc.

Khoảng cách với hôm nay đã quá đã quá lâu rồi, cho nên cụ thể như thế nào,

không ai biết cả.

Những tin tức đó, để cho Hứa Thanh hiểu rõ càng sâu hơn đối với cái mảnh

sa mạc nơi đây, đồng thời trong khoảng thời gian này, ngoài việc nghiên cứu về

nguyền rủa ra, hắn cũng nhiều lần mở ra tấm gương.

Dưới nhiều lần thăm dò, hắn cũng đã rõ ràng hơn rất nhiều đối với khảo

hạch của Nghịch Nguyệt Điện.

"Tên tu sĩ độc nhãn may mắn chạy trốn kia hoàn toàn không có nói láo về

việc này, bất kỳ một tấm gương nào, ở trong phạm vi của Khổ Sinh sơn mạch,

đều là cửa vào Nghịch Nguyệt Điện."

"Đồng thời cũng là phương pháp mở ra khảo hạch."

"Chỉ có thông qua được khảo hạch, mới có thể vào Nghịch Nguyệt Điện."

Hứa Thanh khoanh chân ngồi trong phòng, chú ý đến tấm gương trước mặt,

trong mắt lộ ra quyết đoán.

Lấy lý giải trong mấy ngày qua của hắn, khảo hạch gia nhập Nghịch Nguyệt

Điện có tổng cộng ba hạng mục.

Hạng mục thứ nhất là hiến tế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi