QUANG ÂM CHI NGOẠI

Lão tổ Kim Cương Tông lập tức cảnh giác, gắt gao nhìn chằm chằm lão giả

phía ngoài.

Trên đầu đường, lão giả kia hô to một tiếng.

"Ân công!"

Bên trong xưng hô bao hàm tình cảm phong phú.

Mà thần sắc của lão càng là mang theo kích động, cả người cũng trở nên run

rẩy, trong mắt tràn ngập nước mắt, thoạt nhìn qua biểu cảm, có thể nhìn thấy

toàn bộ cảm xúc rõ ràng đều đang ở trong trạng thái vô cùng kịch liệt.

"Ta đã tìm kiếm ngài rất lâu rất lâu!"

“Ân cứu mạng, ta thủy chung ghi nhớ trong lòng, chỉ hận hôm ấy ta đắm

chìm trong tu hành, sau khi tỉnh dậy lão nhân gia ngài đã rời đi."

"Thậm chí ngay cả phí xem bệnh và phí tổn đan dược cũng không thu của ta

mảy may!"

Giọng nói của lão giả cũng đang run rẩy, đè xuống lo lắng không yên cùng

với hoảng sợ trong lòng, kiên trì run rẩy tiến lên vài bước, đi đến mười trượng

ngoài tiệm thuốc Hứa Thanh.

"Chuyện này khiến cho ta cảm thấy rất áy náy, cho nên ta một mực đi tìm

ngài, trời xanh có mắt bị ta cảm động, rốt cuộc để cho ta vào hôm nay nhìn thấy

lão nhân gia ngài."

Lão giả xoa xoa khóe mắt, đứng bên ngoài tiệm thuốc, trịnh trọng cúi đầu về

phía Hứa Thanh mặt không cảm xúc ở bên trong!

Lúc ngẩng đầu, lão giả nhìn qua Hứa Thanh, trong biểu lộ mang theo cầu

khẩn.

"Lần này, mời lão nhân gia ngài cho ta một cái cơ hội báo đáp, nhất định

phải nhận đại lễ ta chuẩn bị cho ân công ngài."

Lão giả chịu đựng đau lòng, nhanh chóng lấy ra ba túi trữ vật của mình, hai

tay nâng lên.

Trần Phàm Trác nhìn qua hết thảy, trong lòng nổi lên cảm giác mờ mịt, gã

có thể cảm nhận được thành ý cùng với kích động của lão giả vừa rồi còn hùng

hùng hổ hổ này.

Nhất là gã còn chú ý thấy, đối phương chỉ có ba túi trữ vật, mà bây giờ vì

báo ân, thế mà lại đưa ra toàn bộ.

Một màn này, khiến cho gã thay đổi sắc mặt, đồng thời cũng cảm giác vô

cùng quái dị, vì vậy theo bản năng nhìn theo ánh mắt của lão giả, nhìn về phía

đại sư trong tiệm thuốc phía sau mình.

Trong tiệm thuốc, Hứa Thanh vuốt vuốt bình thuốc trong suốt trong tay,

lạnh lùng đưa mắt nhìn lão giả đang run rẩy, lời nói cấp tốc của lão tổ Kim

Cương Tông vang vọng đang trong đáy lòng.

"Chủ tử, kẻ này có lừa dối, gian hoạt vô cùng, nhìn qua liền biết không phải

kẻ tốt, thông thường nhân vật như vậy bên trong sách cổ, đều là hạng người

phản cốt, không giống như là ta."

Không quan tâm tới lão tổ Kim Cương Tông, Hứa Thanh cất bước đi ra tiệm

thuốc.

Chút khôn vặt của lão giả này, đương nhiên Hứa Thanh nhìn rõ ràng, một

chút thủ đoạn này có lẽ có hiệu quả đối với người khác, nhưng đối với hắn mà

nói, không có bất kỳ chỗ dùng nào.

Lúc trước để kẻ này chạy, hôm nay nếu như gặp phải, Hứa Thanh không có

ý định buông tha, mà lão tổ Kim Cương Tông cũng cảm nhận được sát ý trong

lòng Hứa Thanh, súc thế bên trên xà nhà, chỉ chờ Hứa Thanh truyền lệnh liền ra

tay.

Theo Hứa Thanh đi tới, một cỗ áp lực cực lớn bao phủ trái tim lão giả, trán

lão đầy mồ hôi, nhìn thấy Hứa Thanh mắt lạnh như băng, đáy lòng liền quay

cuồng.

Mắt thấy phương pháp của mình không có hiệu quả, lão lo lắng quét mắt

nhìn Trần Phàm Trác một bên, tiếp tục hung hăng nghiến răng, bỗng nhiên lớn

tiếng mở miệng.

"Ân công, ngài có đại ân như trời với Lý Hữu Phỉ ta, hôm nay xin ngài nhất

định thu nhận tạ lễ của Lý Hữu Phỉ ta!"

Trần Phàm Trác nghe thấy cái tên của lão giả này, bỗng cảm thấy có chút

quen tai, trong đầu nhớ lại.

Mắt thấy như thế, đáy lòng lão giả gấp gáp, thầm nghĩ người này lẽ nào

không phải là người địa phương, tại sao còn không biết đến mình!

Vì vậy lại lần nữa lớn tiếng mở miệng.

"Lý Hữu Phỉ ta sống hai giáp tuế nguyệt ở trong Khổ Sinh sơn mạch, cả đời

khổ nạn, vùng vẫy sống sót, sau cùng vẫn biết trọng yếu của cảm ân, ân công,

ngày ngài rời đi, Lý Hữu Phỉ ta..."

Lão giả nói đến đây, tâm thần của Trần Phàm Trác bên đó bỗng nhiên nổi

lên gợn sóng, gã nhớ tới cái tên này, ánh mắt trợn to, la thất thanh.

"Ngài là Khổ Sinh tiên nhân Lý Hữu Phỉ Lý tiền bối!"

Trần Phàm Trác thay đổi sắc mặt.

"23 năm trước, Lân Huyết tông tiếng xấu vang xa, lấy toàn bộ hài đồng

phàm tục mới sinh trong Khổ Sinh sơn mạch để luyện đan, bị một người trong

vòng một đêm diệt tông, giải cứu vô số hài đồng phàm tục, Khổ Sinh sơn mạch

một mực lưu truyền người ra tay chính là Khổ Sinh tiên nhân Lý Hữu Phỉ!"

"Còn có hơn 40 năm trước, Bái Huyết tông gian dâm cướp bóc tàn phá bừa

bãi, khi dễ đông đảo thổ thành, bị một người trong thời gian ba ngày, dùng

thuốc độc giết chết hơn phân nửa, truyền thuyết cũng là Khổ Sinh tiên nhân Lý

Hữu Phỉ ra tay!"

"Còn có trong 60 năm tuế nguyệt này, mỗi lần gặp thiên tai nhân họa, từng

phàm tục thổ thành khổ nạn đều sẽ được một người cho thức ăn, nghe nói cũng

là Lý Hữu Phỉ làm ra!"

"Một lần gần đây nhất là mấy tháng trước, tán tu bí mật phụ thuộc vào Hồng

Nguyệt Thần Điện muốn thu được thân phận Thần nô liên tiếp tử vong ở bên

ngoài, có lời đồn.....”

Trần Phàm Trác hô hấp dồn dập, nhìn lão giả trước mắt này, trong lòng dâng

lên chấn động, trong những năm gã ở trong Khổ Sinh sơn mạch, đã nghe được

rất nhiều truyền thuyết, trong đó có về vị Lý Hữu Phỉ này.

Truyền thuyết người này vừa chính vừa tà, có nghĩa hiệp cũng có thổ phỉ,

nhưng nhìn tổng thể, nghĩa hiệp lớn hơn thổ phỉ.

"Tiền bối, về sự tình động phủ, là vãn bối sai, hết thảy vật phẩm vãn bối sẽ

hoàn trả đủ số, kính xin tiền bối tha thứ."

Trần Phàm Trác thở sâu, cúi đầu thật sâu về phía lão giả.

Gã nhìn giống như kích động, nhưng người có thể sống sót ở Khổ Sinh sơn

mạch, lại còn có tiểu thế lực không tầm thường, gã tự nhiên nhìn ra giữa lão giả

này cùng với đại sư, có chút manh mối.

Nhưng mặc kệ đối phương là thật hay giả, gã cũng đều cảm thấy đây là một

lần thành công hóa giải nguy cơ của chính mình.

Mà lão giả nghe đến đó, đáy lòng rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, thật sự là Lý

Hữu Phỉ lão ngày bình thường đều là dùng Khiên Dẫn thân hành động bên

ngoài, cho nên bộ dáng hay thay đổi, còn bản thân ẩn nấp.

Nhưng bây giờ cũng không có cách nào, trong giây phút nguy cơ sinh tử, lão

muốn để cho lão quái vật kia biết được, mình... Thật ra còn có giá trị sống sót.

Lão biết đối phương muốn gia nhập Nghịch Nguyệt Điện, bình thường mà

nói, người lựa chọn gia nhập Nghịch Nguyệt Điện, đều là hạng người không

cam chịu, lão muốn báo cho biết Hứa Thanh, mình cũng vậy.

Mặc dù chính mình còn không có thông qua khảo hạch Nghịch Nguyệt

Điện, còn thiếu một Thần nô hiến tế, nhưng mình những năm này, lão đều đang

dùng phương pháp xử lý của bản thân để tiến hành những sự tình tương tự.

Sự thật cũng đúng là như thế.

Nghĩ tới đây, lão giả nhìn Hứa Thanh, trong mắt lộ ra cầu khẩn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi