QUANG ÂM CHI NGOẠI

Giọng nói mềm mại quyến rũ, tựa như từng sợi lụa bằng tơ tằm tung bay

khắp bốn phía, rơi vào trong tai, thấm vào thần hồn, khiến cho bản năng người

ta có chút nhộn nhạo.

Hứa Thanh nhíu mày, nhìn Lý Hữu Phỉ.

Lý Hữu Phỉ sững sờ, vội vàng lắc đầu, thốt ra.

"Ta không còn nữa..... Sớm cũng không còn nữa rồi, từ lúc Ngưng Khí đã

không còn."

Nê Hồ Ly ghét bỏ quét mắt nhìn Lý Hữu Phỉ, nhàn nhạt mở miệng.

"Thứ dơ bẩn từ nơi nào đến không biết!"

Nói xong, nàng tiếp tục liếc về phía Hứa Thanh, trong mắt lộ ra mị ý nhè

nhẹ, hình như nhìn ra ngụy trang của Hứa Thanh, nhẹ giọng mở miệng.

"Rõ ràng còn nhìn trông tuấn tú như thế, nhìn thấy người thì con nai trong

lòng ta liền chạy loạn."

Trong lúc nói lời này, Nê Hồ Ly đứng lên, đi xuống điện thờ, thân thể lay

động sáng ngời, lại biến thành một thiếu phụ thiên kiều bá mị.

Theo nàng đi tới, hai ngọn núi bên trên dấy lên từng trận sóng cả, chiếc eo

như là hồ lô hết sức nhỏ, phối hợp bờ mông nhếch lên, Lý Hữu Phỉ nhìn qua

liền hít vào một hơi, tim theo bản năng đập gấp, thầm hô yêu nghiệt.

Nhất là trên người nàng còn có một lớp vải mỏng màu đỏ nửa che nửa đậy,

giống như tùy thời có thể chảy xuống.

Mà làn da óng ánh, dáng người có lồi có lõm, bên trong lay động, khiến cho

người ta hiện ra ý muốn âu yếm, dường như có thể mọc rể nảy mầm ở trong

lòng người khác.

Ánh mắt Hứa Thanh lạnh như băng, nhìn ra tu vi của yêu nghiệt này cũng là

Nguyên Anh, giờ phút này Ảnh Tử dưới chân dĩ nhiên tản ra, mà đúng lúc nữ tử

từ điện thờ đi xuống kia cũng dừng bước chân lại, đạp nhẹ dưới mặt đất một

chút.

Ảnh Tử lập tức rung động lắc lư, cuốn ngược lại mà quay về, ánh mắt Hứa

Thanh ngưng tụ.

Nữ tử liếm liếm bờ môi, cười mở miệng.

"Công tử, mặc dù ta và ngươi đều là Nguyên Anh, nhưng ngươi không biết

bối cảnh cùng lai lịch của ta, ta cũng không muốn lấy thế đè người, lại càng

không nguyện dùng sức mạnh đối với tiểu khả ái làm cho người ta trìu mến như

ngươi, như vậy sẽ làm hỏng mất phong tình."

"Cho nên, chúng ta có thể thương lượng mọi chuyện thật tốt."

"Ngươi báo giá đi."

Hứa Thanh trầm mặc, hắn lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, mà Linh

Nhi giờ phút này cũng đã thò đầu ra khỏi cổ áo của hắn, giận đến phình má lên,

trong ánh mắt mang theo ý hung hăng, lân phiến trên người cũng nổi lên, gắt

gao nhìn chằm chằm vào nữ tử.

Nữ tử bỏ qua Linh Nhi, ánh mắt quét từ trên mặt Hứa Thanh quét xuống

phía dưới, cho đến khi nhìn tới bàn chân, lại quay lên đối mắt nhìn nhau cùng

với Hứa Thanh, nhịn không được liếm liếm bờ môi.

"Tỷ tỷ sẽ không bạc đãi ngươi."

Nói xong, nàng lấy ra một cái hồ lô, thoáng lắc lư, sau đó mở miệng.

"Nơi này có chín khỏa Giải Nan đan, vốn là mười khỏa, lần trước có người

dùng hai mươi Thiên Hỏa Tinh màu đỏ mua đi một khỏa, nhưng mà ta cũng có

thể cho ngươi, ngươi thấy thế nào?"

Hứa Thanh sững sờ.

Nữ tử nhìn biểu cảm Hứa Thanh, đáy lòng càng nóng, lại phất tay lấy ra một

đoạn xương cốt màu bạc, tươi cười mở miệng.

"Đây là cốt đan một vị đại năng Cổ Linh tộc, rất có lợi đối với tiểu xà kia

của ngươi, có muốn hay không?"

Linh Nhi cũng sững sờ, sau đó nghiến răng tiếp tục nhìn hằm hằm, ráng

nhịn không nhìn tới khúc xương cốt kia.

Nữ tử khẽ cười, sau khi suy nghĩ một chút lại lấy ra vật phẩm tương tự, cái

này rõ ràng là một bộ phận cơ thể người màu vàng, hình dạng trăng lưỡi liềm,

thoạt nhìn hình như là thận.

"Đây là một cái bảo bối, năm đó có một cuồng đồ cắn qua Xích Mẫu một

cái, tiếp đó thân thể liền bị tách rời, có người đưa quả thận này cho ta, nếu như

công tử đồng ý theo giúp ta vài ngày, sau khi kết thúc, có thể cầm lấy đi ăn, bồi

bổ thiếu hụt của thân thể."

Hứa Thanh nhìn quả thận này, lần nữa sững sờ.

Linh Nhi khẩn trương.

Lý Hữu Phỉ mờ mịt, lão bỗng nhiên thật hâm mộ Hứa Thanh.

Mắt thấy Hứa Thanh không có trả lời, nữ tử thở dài.

"Còn trẻ không biết tỷ tỷ tốt, đi coi tiểu xà trở thành bảo."

"Cũng được, công tử giữ gìn kỹ nguyên dương của chính mình, về sau nếu

như nghĩ thông suốt, tùy thời có thể tới nơi đây tìm ta, giao dịch của chúng ta,

một mực thành lập."

Nữ tử nói xong, quay người lắc lưu vòng eo, phát huy tác dụng vô cùng của

bóng lưng mê người, đi tới điện thờ, lại hóa thành Nê Hồ Ly, mà tượng đất bốn

phía, từ đầu đến cuối mặt đều không có cảm xúc, giờ phút này lại nhấc điện thờ

lên, tiếp tục đi về phía trước.

Gió lạnh từng trận, chúng nó xuyên qua sơn cốc, đi xa không thấy tung tích

nữa.

Sơn cốc, hoàn toàn yên tĩnh.

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn qua phía Nê Hồ Ly rời đi, trong mắt lộ ra trầm

ngâm.

Linh Nhi lo lắng không yên nhìn Hứa Thanh, Lý Hữu Phỉ ở bên không biết

phải nói cái gì, đáy lòng vô hạn phức tạp, lão cảm thấy chính mình sau khi rời

khỏi Thanh Sa đại mạc, sự tình mỗi ngày nhìn thấy đều là không thể tưởng

tượng.

"Hứa Thanh ca ca..." Linh Nhi nhỏ giọng mở miệng.

"Trên người nàng, không có nguyền rủa." Hứa Thanh bình tĩnh nói.

Lời hắn vừa nói ra, Linh Nhi nhẹ nhàng thở ra, mà Lý Hữu Phỉ sau khi nghe

được thì tâm thần liền chấn động.

"Ý của ngài là... Nàng đến từ ngoại vực?"

Hứa Thanh lắc đầu, Nê Hồ Ly này tới đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn

hắn có chút không phân biệt rõ đối phương là thật sự đi ngang qua, hay là

chuyên môn tới đây.

Nhất là những vật phẩm đối phương xuất ra, mỗi thứ tương tự đều không hề

tầm thường, mà Giải Nan đan bị mua đi kia khiến cho Hứa Thanh có chút do

dự, hắn không biết có phải chính là khỏa mà mình đổi ở Nghịch Nguyệt Điện

kia hay không.

Còn có quả thận kia....

Hứa Thanh do dự, nhưng vô luận như thế nào, nơi đây cũng không phải là

nơi ở lâu, cho nên hắn quay người nhoáng một cái, nhanh chóng bay ngược về

phía sơn cốc, Lý Hữu Phỉ vội vàng đi theo phía sau, bọn họ rất nhanh liền rời

khỏi sơn cốc.

Thời gian cứ trôi, rất nhanh nửa tháng qua đi.

Trong nửa tháng này, Hứa Thanh dựa theo Anh Vũ chỉ dẫn, một mực di

chuyển trên đường, nhưng mà mỗi ngày hắn đều bỏ ra một ít thời gian để

nghiên cứu Lý Hữu Phỉ, thu được linh cảm luyện chế đan dược từ trên người

lão, sau đó liền thử nghiệm cải biến Giải Nan đan.

Lúc đầu Lý Hữu Phỉ vẫn còn rất khẩn trương, nhưng theo thời gian ngày

từng ngày trôi qua, lão dần dần cảm thấy không đáng kể nữa.

Mỗi ngày nuốt vào mấy khỏa Giải Nan đan, khiến cho lão cảm thấy bán

mình bao nhiêu lần cũng đều mua không được.

Nếu đã như thế, vậy liền chấp nhận thôi.

Mà nguyên nhân lão rời khỏi Khổ Sinh sơn mạch, trong nửa tháng này Hứa

Thanh cũng đã hỏi qua, sau đó liền biết được đối phương là đắc tội một vị lão tổ

trong Khổ Sinh sơn mạch.

"Mặc Quy lão tổ kia có tu vi Quy Hư, là tán tu thuộc nhóm đệ nhất cường

giả trong Khổ Sinh sơn mạch, quan hệ với Thần Điện cùng Nghịch Nguyệt Điện

đều rất thuận lợi, thời gian trôi qua cũng rất thoải mái."

"Vì hoàn thành khảo hạch của Nghịch Nguyệt Điện, ta bất đắc dĩ giết đệ tử

của lão..."

Nhớ tới việc này, Lý Hữu Phỉ liền lén lút nhìn Hứa Thanh, thở dài xong, lão

cảm thấy mình rất chịu thiệt, mặc dù giết người, nhưng lại không cầm được thi

thể.

Sở dĩ liếc trộm Hứa Thanh, là bởi vì nửa tháng này lão nhìn thấy chỗ Hứa

Thanh có thi thể thần nô, chính là hai tu sĩ truy sát mình trong bạch phong kia.

Hai cỗ thi thể này, cũng là vật Hứa Thanh nghiên cứu, thỉnh thoảng lúc đang

nghiên cứu Lý Hữu Phỉ gặp phải bình cảnh trên suy nghĩ, hắn sẽ lấy bọn họ ra,

bắt đầu giải phẫu.

Theo thời gian trôi qua, thủ đoạn giải phẫu cũng càng ngày càng sắc bén, có

đôi khi phải móc nội tạng ra, cắt mở từng chỗ để xem xét, có đôi khi sẽ đập nát

xương cốt, xem xét cốt tủy.

Mỗi lần đều là người đầy vết máu ám sắc.

Hứa Thanh cũng bởi vậy mà phát hiện tu sĩ thần nô có một cái đặc điểm, đó

chính là nội tạng tồn tại trình độ xâm nhập khác biệt, mặc dù nguyền rủa thân

thể của bọn họ đã trở thành tín ngưỡng, nhưng hiển nhiên không hề hoàn toàn.

"Không biết Thần bộc có tu vi Linh Tàng sẽ như thế nào?"

Hứa Thanh trầm ngâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi