QUANG ÂM CHI NGOẠI

Thứ sụp xuống không chỉ có tiệm thuốc của Hứa Thanh, giờ phút này, trong

tiếng nổ vang rất nhiều kiến trúc bên trong thổ thành cũng đều đang sụp đổ, dấy

lên từng trận bụi đất tung bay.

Thả mắt nhìn đi, một đám tu sĩ mặc trường bào màu xám đang san bằng hết

thảy kiến trúc bên trong thổ thành, mà cư dân nơi đây cũng đã sớm tản ra, bị

cưỡng chế đuổi đi.

Giữa không trung, còn có bảy tám đạo thân ảnh đang trôi nổi, ngóng nhìn

mặt đất thổ thành.

Cầm đầu là một gã thanh niên, dáng người thấp bé lùn lùn, tướng mạo xấu

xí, nhưng toàn thân lại tràn ra sát khí, một thân tu vi càng là Kim Đan đại viên

mãn, thậm chí còn cao thâm hơn một chút so với Trần Phàm Trác của Nhuận

Thổ tông nơi đây.

Bọn họ không phải là tu sĩ Khổ Sinh sơn mạch.

Mấy tháng trước, trận thanh phong đổi màu kia đã liên lụy toàn bộ đại mạc,

cũng khiến cho một chút ngọn núi đơn độc bị ảnh hướng đến, xuất hiện trình độ

tan rã khác biệt.

Cho nên khi bạch phong biến mất, lúc thanh phong tái hiện, không ít thế lực

cần phải lựa chọn di chuyển, bọn họ nhất định phải mau chóng chiếm cứ thân

núi tốt hơn, dùng nơi này để tránh né đợt bạch phong tiếp theo.

Đây cũng là việc thường thấy, mỗi lần thanh phong trên Thanh Sa đại mạc

đổi màu đều sẽ như vậy.

Mà Khổ Sinh sơn mạch với tư cách trong nhóm có thân núi lớn nhất của

Thanh Sa đại mạc, tự nhiên liền trở thành chọn lựa đầu tiên.

Chỉ bất quá thế lực bên trong Khổ Sinh sơn mạch hỗn tạp, bài ngoại nghiêm

trọng, nếu như đơn độc còn tốt, nhưng thế lực muốn đi vào, muốn phát triển ở

chỗ này, cần thủ đoạn cường thế mới có thể.

Vì vậy trong khoảng thời gian này, Khổ Sinh sơn mạch liền nổi lên sát phạt,

hỗn chiến nhiều lần.

Giờ phút này, đám người xuất hiện ở bên trong thổ thành, chính là một cỗ

thế lực ở phía ngoài như vậy, bọn họ đặt mục tiêu ở tòa thành biên giới Khổ

Sinh sơn mạch, muốn xây dựng nơi đây trở thành thế lực sơn môn.

Cũng bởi vậy nên đã xảy ra xung đột cùng với Nhuận Thổ tông ở nơi đây,

nhưng cuối cùng song phương vẫn là lựa chọn dừng lại, dù sao đối với Nhuận

Thổ tông mà nói, bọn họ có sơn môn của bản thân, cũng không phải nhất định

phải giữ lại quyền khống chế tòa thổ thành này.

Vì vậy, những người từ ngoài đến này liền thành công chiếm cứ thổ thành,

dưới mắt tên người lùn cầm đầu đang ngóng nhìn thổ thành, trong mắt lộ ra thoả

mãn.

"Tranh thủ trong vòng năm ngày, biến nơi đây triệt để thành một mảnh trống

không."

Người lùn nhàn nhạt mở miệng, nhưng giờ phút này bên cạnh gã có người

đảo mắt nhìn qua tiệm thuốc đã thành phế tích của Hứa Thanh, chần chờ một

chút, thấp giọng mở miệng.

"Tông chủ, lúc trước Trần Phàm Trác đã từng nhắc nhở, nói toàn bộ mọi thứ

nơi đây đều có thể động, duy chỉ có cửa hàng Thanh Linh đường kia là không

thể phá hư chút nào....."

Người lùn nghe vậy cười lạnh.

"Trần Phàm Trác không cam lòng vứt bỏ tòa thành này, cố làm ra vẻ huyền

bí nói như vậy, ngươi cũng tin?"

"Dù là tiệm thuốc này thật sự có chút điểm bối cảnh, nhưng lại mở bên trong

phàm tục thì có thể lớn tới đâu cơ chứ? Huống hồ nơi này tương lai là sơn môn

của ta, để lại một cái tiệm thuốc đột ngột tồn tại ở bên trong, còn ra thể thống gì

nữa!"

Người bên cạnh nghe vậy gật đầu, mà đúng lúc này, xa xa có một đạo cầu

vồng gào thét đến, sau khi tới gần liền hóa thành một thân ảnh, chính là Trần

Phàm Trác, y đưa mắt nhìn tiệm thuốc trở thành phế tích, sắc mặt âm trầm, ánh

mắt lạnh nhạt nhìn về phía người lùn.

"Mộc Đạo Tử, lúc trước ta đã nói với ngươi rồi, chớ động vào tiệm thuốc

này!"

Người lùn nghiêng mắt nhìn đi, nhàn nhạt mở miệng.

"Đã động rồi, ngươi muốn như nào?"

Giờ phút này cát xanh bay đầy trời, gió từ thổ thành thổi qua, dấy lên bụi cát

trên mặt đất, cũng biến bốn phía biến thành mông lung, sắc mặt Trần Phàm Trác

trầm như nước, lạnh lùng nhìn người lùn trước mắt, không nói hai lời, xoay

người rời đi, đáy lòng cười lạnh.

"Kẻ này cách cái chết không xa."

Vào thời điểm này người lùn cũng cười lạnh, gã nhìn qua bóng lưng Trần

Phàm Trác, trong mắt lóe lên sát cơ.

"Một tiểu Kim Đan không có bối cảnh, sợ này sợ kia, sợ đầu sợ đuôi, chờ ta

bái Hắc Đồng thượng nhân làm sư, người thứ nhất giết chết chính là ngươi!"

Nghĩ đến chính mình nửa năm qua thật vất vả trèo lên tiếp cận Hắc Đồng

thượng nhân, trong lòng người lùn có chút kích động, mà gã thật ra cũng đã có

sư phụ, nhưng mà người sư phụ này tu vi thông thường, còn ưa thích che che

lấp lấp, một bộ rất thần bí, tới hiện giờ gã cũng không biết danh hào của đối

phương.

Trong ký ức của gã, 60 năm này, mỗi một lần trông thấy đối phương, bộ

dáng đều là khác biệt, cảnh này khiến cho gã có rất nhiều suy đoán đối với thân

phận của sư phụ mình.

Nhưng cụ thể như thế nào gã không phải rất rõ ràng, gã chỉ biết rõ, tu vi đối

phương bất quá là Nguyên Anh mà thôi, so sánh với Hắc Đồng thượng nhân tu

vi Linh Tàng mình chuẩn bị bái, hơn kém giữa cả hai giống như thiên uyên vậy.

"Không biết Hắc Đồng thượng nhân khi nào sẽ đến, ta đã khẩn cầu thật lâu..

.."

Vừa nghĩ tới đây, ngọc giản trong túi trữ vật của gã bỗng nhiên chấn động,

nội tâm người lùn khẽ động, vội vàng lấy ra, rất nhanh, một giọng nói uy

nghiêm vang vọng trong đầu gã.

"Mộc Đạo Tử, tới gặp ta."

Mộc Đạo Tử nghe vậy lập tức trở nên kích động, đây là giọng nói của Hắc

Đồng thượng nhân, gã rốt cuộc đợi đến được, giờ phút này không dám chậm trễ,

quay người nhanh chóng bay đi xa.

Cùng lúc đó, ngoài Thanh Sa quận, ở giữa thiên địa u ám dũng động, mặt

trời giấu kín ở bên trong hư vô đang bay nhanh về phía Khổ Sinh sơn mạch.

Mọi người bên trong vẫn bận rộn như thường.

Ninh Viêm lau chùi, Ngô Kiếm Vu xoa bóp, Anh Vũ vênh mặt hất hàm sai

khiến, Lý Hữu Phỉ hoàn toàn làm việc lặt vặt.

Đội trưởng vẫn còn đang quạt cây quạt.

Khác biệt chính là nơi đây nhiều hơn giọng nói của Linh Nhi cùng với tiếng

cười của Thế Tử lão gia gia.

Thế Tử rất ưa thích Linh Nhi, Linh Nhi cũng dần dần chẳng sợ hãi nữa, hóa

hình ra tới bên cạnh lão gia gia, thi thoảng lại ngọt ngào hô hào gia gia, rất

khiến lão nhân gia ưa thích.

"Lão gia gia, sắp đến Thanh Linh đường của ta cùng với Hứa Thanh ca ca

rồi, qua mấy ngày nữa là đến, sau đó lão gia gia ngài cũng ở trong đó đi, tiệm

thuốc của ta cùng Hứa Thanh ca ca khá tốt."

Linh Nhi ngây thơ nói.

Thế tử nghe vậy nhẹ gật đầu, như nhìn cháu gái nhỏ nhà mình vậy, trong

mắt còn mang theo vẻ cưng chiều.

Linh Nhi khiến cho lão nghĩ tới cháu gái của chính mình năm đó, trong đầu

hiện ra ký ức quá khứ, khiến đáy lòng Thế Tử rất đau đớn.

"Vậy thì... Lão gia gia, hay là để cho Hứa Thanh ca ca nghỉ ngơi một chút

được không?”

“Khi đến tiệm thuốc hắn còn phải luyện dược đấy." Linh Nhi mắt thấy chính

mình làm nền không sai biệt lắm, liền vội vàng mở miệng.

"Ngươi tiểu nha đầu này." Thế Tử nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi