QUANG ÂM CHI NGOẠI

Màn trời sôi trào, truyền ra tiếng sấm vang vọng thiên địa.

Gió giục mây vần không ngừng, bầu trời xuất hiện từng mảnh từnh mảnh

mây đen, chồng chất càng lúc càng dầy đặc, phạm vi càng lúc càng lớn.

Mà gió trên Thanh Sa đại mạc cũng càng tràn ngập lên, âm thanh gào thét

nức nở nghẹn ngào giống như tiếng gào khóc thảm thiết.

Từng trận cảm giác áp lực từ trời giáng xuống, không chỉ bao phủ nơi Hứa

Thanh đang ngồi, còn bao gồm toàn bộ Thanh Sa đại mạc này.

Âm thanh nổ vang từ cửu thiên hạ xuống, hết thảy chúng sinh trong Thanh

Sa đại mạc đều cảm thấy tim đập mạnh một cú.

Toàn bộ thế lực trong thân núi, bao hàm chúng tu Khổ Sinh sơn mạch, đều

cảm thấy kinh hãi, ngay cả bên trong Hồng Nguyệt Thần Điện cũng có người

ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.

"Tình huống như thế nào?"

"Màn trời có chút không đúng..."

Trần Phàm Trác khoanh chân ngồi trong chính tông môn của mình, giờ phút

này cũng hãi hùng khiếp vía, nhanh chóng mở mắt ra nhìn bầu trời đen nhánh,

đáy lòng dâng lên từng trận bất an, y không biết đây là thế nào.

Đồng dạng bất an còn có Mộc Đạo Tử đang cẩn thận dâng trà bái sư ở trước

mặt một lão giả áo đen, giờ phút này bàn tay cầm chén trà của gã cũng run lên

một chút, nước trà rơi vãi ra.

Lão giả áo đen trước mặt lập tức ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thần sắc tương

tự ngạc nhiên.

Còn có đệ nhất cường giả tán tu Mặc Quy lão tổ bên trong Khổ Sinh sơn

mạch, lão đang khoanh chân đả tọa, nhưng trong chốc lát liền xuất hiện ở trên

không trung, sắc mặt ngưng trọng trước đó chưa từng có, nhìn lên bầu trời.

Tất cả mọi người đều là như thế, dù là bộ tộc Thủ Mạc sinh hoạt bên dưới sa

mạc cũng là như vậy.

Lại càng không cần phải nói tới chỗ hết thảy đầu nguồn, mọi người ở bên

trong mặt trời trôi nổi giữa không trung.

Ninh Viêm run rẩy, Ngô Kiếm Vu hít sâu, Lý Hữu Phỉ hoảng sợ, đội trưởng

thì đứng ở nơi đó lộ ra thần sắc chờ mong, nhìn về phía dưới.

"Thế Tử nói không sai, từ khi lão đầu tử bên đó cho rằng tiểu Thanh là Quận

Trưởng tương lai của Phong Hải Quận, rõ ràng đã đặt yếu tố an toàn lên đầu

tiên."

"Nhưng cũng không có nghiêm trọng giống như là Thế Tử nói, tiểu Thanh

đang từ từ đắp nặn đạo tâm của mình, qua thêm chút năm nữa, hắn tự nhiên sẽ

có đạo thuộc về sở hữu của mình, mà không cần người khác đi chỉ điểm."

"Nhưng mà giai đoạn hiện tại, đối với tiểu Thanh mà nói, đây là quả thực là

chuyện tốt."

Đội trưởng nghĩ tới đây, nhìn đại địa.

Trên mặt đất, Thế Tử hóa thân thành lão gia gia chắp tay sau lưng, chậm rãi

bay lên trên không, mà vào lúc lão rời khỏi, bầu trời lập tức bộc phát ra tiếng nổ

vang trước đó chưa từng có, từng đạo tia chớp hình cung bỗng nhiên xuất hiện ở

trên trời, chạy khắp bát phương.

Phạm vi không ngừng biến lớn, từ lúc mới bắt đầu ngàn trượng đạt đến vạn

trượng, vẫn còn tiếp tục, cho đến cuối cùng lại bao trùm non nửa Thanh Sa đại

mạc.

Kỳ cảnh như thế, khiến cho chúng sinh trên Thanh Sa đại mạc vô cùng

hoảng sợ.

Mà không đợi bọn họ cẩn thận nhìn kỹ, sấm sét gầm gừ gào thét như Thần

Linh, từ bát phương bạo liệt ra, vô số tiếng sấm vang rền, vô số tia chớp hình

cung hội tụ thành từng đạo thiên lôi, bao trùm nửa cái đại mạc, phủ xuống phạm

vi lớn.

Bổ xuống đất cát!

Vô số thiên lôi, không dưới 3000 đạo.

3000 đạo thiên lôi bổ xuống những nơi khác biệt, mà sau khi phủ xuống,

trong lúc cát sỏi nổ vang, chúng nó lại cấp tốc hội tụ tới chỗ Hứa Thanh ở dưới

sa mạc.

Tựu thật giống như 3000 lôi long, đồng loạt mà đến, khí thế kinh người, đại

địa bị cuốn lên, dấy lên từng đạo vết tích dài.

Một màn này, sau khi đội trưởng cảm thụ liền hít vào một hơi, đôi mắt trợn

to, cho dù là y, giờ phút này cũng đều hoảng sợ la lên.

"Đây là muốn giết chết tiểu Thanh đó nha!"

Đội trưởng kinh ngạc, nhoáng một cái muốn bay ra can thiệp, nhưng Thế Tử

trên không trung quay đầu nhìn thoáng qua.

"An tâm một chút chớ vội!"

Bước chân đội trưởng dừng lại, thần sắc liên tục biến ảo.

Giờ phút này, 3000 lôi long nổ vang thẳng đến Hứa Thanh, thả mắt nhìn đi,

mặt đất bốn phía không ngừng nổ tung, âm thanh ngập trời, 3000 đạo thiên lôi

cùng hội tụ!

Một tiếng nổ vang truyền khắp Thanh Sa đại mạc, hóa thành âm sóng cuồng

bạo, đinh tai nhức óc truyền ra, mà chỗ Hứa Thanh dưới sa mạc, cát đất bốn

phía đồng loạt bị nghiền nát, bỗng nhiên nổ tung bên trong âm thanh.

Càng có một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ bên trong mặt trời truyền ra,

dẫn tới sự chú ý của đám người Ninh Viêm.

Bọn họ nhìn thấy cái tên Thần sứ của Hồng Nguyệt Thần Điện sau khi Hứa

Thanh hấp thu còn sống, trong tích tắc này, thân thể từ trong ra ngoài tràn ra lôi

quang, trực tiếp liền toái diệt, hóa thành một khối phiến gỗ hình thoi, rơi xuống

trên mặt đất.

Gã đột ngột tử vong, không đợi mọi người kịp phản ứng, đại địa lập tức

chấn động mãnh liệt, liên tục nổ vang, phạm vi ảnh hướng khuếch tán đến ngàn

dặm.

Cuối cùng, từ xa nhìn lại, mặt đất xuất hiện một cái hố sâu ngàn dặm.

Chính giữa có một cỗ thân hình năm trượng cháy đen, nằm ở nơi đó, vẫn

không nhúc nhích, sinh tử không biết.

"Có chút kém cỏi, 3000 thiên lôi, mới thừa nhận được mấy trăm." Thế Tử

lắc đầu, giơ tay phải vung lên, đưa thân hình cháy đen kia đến trước mặt, quay

người trở về bên trong mặt trời.

Đến mặt trời sau, Linh Nhi vẻ mặt lo lắng, ánh mắt đều đỏ, bay nhanh chạy

tới.

"Hứa Thanh ca ca!"

Mắt thấy toàn thân Hứa Thanh đều là thương thế, đang hấp hối, nước mắt

Linh Nhi chảy xuống, ôm Hứa Thanh nhìn Thế Tử.

"Gia gia ngài....."

Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu đại khí không dám thở gấp, nhìn Hứa Thanh

vẫn không nhúc nhích, đáy lòng phát run.

"Hắn không chết được." Thế Tử nhàn nhạt mở miệng, vừa nói xong, phát

hiện Linh Nhi khóc, đáy lòng của lão mềm nhũn.

"Đây cũng là một loại rèn luyện, hơn nữa có tên Thần sứ của Hồng Nguyệt

Thần Điện kia tục kiếp, lúc Hứa Thanh ca ca của ngươi đạt đến cực hạn, đối

phương sẽ tự động chia sẻ...”

Đội trưởng nghe vậy, nhìn nơi Thần sứ tiêu tán, đáy lòng cuộn trào, thì thào

trong lòng.

"Tịch Nam Đồ Lệnh."

Mà Ngô Kiếm Vu cùng Ninh Viêm giờ phút này cũng hiểu rõ nguyên do của

một màn vừa rồi, hai người hít vào một hơi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi