QUANG ÂM CHI NGOẠI

Bận rộn xong xuôi đã là hoàng hôn, theo bên ngoài thổ thành an tĩnh lại,

ngọn đèn dầu cũng được thắp lên bên trong tiệm thuốc nhỏ, chiếu rọi ra một cỗ

cảm giác ấm áp bên trong tiệm thuốc.

Dưới ngọn đèn dầu, mọi người ngồi trên bàn bốn phía tiệm thuốc, ngươi

nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Thế Tử ở đó trêu đùa Anh Vũ, Ninh Viêm cùng Ngô Kiếm Vu mặc dù cố

gắng làm cho mình quen với việc bên cạnh có tồn tại một lão gia gia Uẩn Thần,

nhưng mà căng thẳng không phải thời gian ngắn liền có thể tiêu tán, bây giờ

ngồi gần như vậy, lập tức bỗng có một loại cảm giác co quắp giống như nàng

tiểu thiếp trực diện chính thất.

Hứa Thanh cùng Linh Nhi tốt hơn, người phía trước sớm thành thói quen,

người sau bản thân rất biết khiến lão nhân gia ưa thích.

Về phần đội trưởng, y trừng mắt nhìn qua, đoạn đường này y coi như là đã

nhìn ra, Thế Tử của Chúa Tể này đi đến Khổ Sinh sơn mạch có lẽ có hai cái

mục đích, một cái không biết, nhưng cái thứ hai nhất định là có liên quan cùng

Hứa Thanh.

"Lão là coi trọng Tử Nguyệt của Hứa Thanh, muốn rèn luyện nó, khiến cho

tiểu Thanh có thể phát triển rất nhanh, hẳn là muốn mượn năng lực tiểu Thanh,

đi cởi bỏ phong ấn những huynh đệ tỷ muội của mình?"

"Việc này không đơn giản như vậy, Hồng Nguyệt Thần Điện nhất định sẽ

tăng độ đề phòng đến mức cực cao."

Đội trưởng như có điều suy nghĩ, lại nhớ về hành vi của đối phương trên

đoạn đường này, nhìn ra Thế Tử của Chúa Tể này rất hưởng thụ nhân gian khói

lửa, đối với việc ở lại bên trong tiệm thuốc nhỏ cũng không có bất luận ý bài

xích nào.

"Cũng đúng, dù sao cũng là một lão nhân ở góa, có lẽ càng ưa thích cảnh

tượng ôn hoà và đầm ấm xum vầy với tử tôn trong nhà....."

Nghĩ tới đây, đội trưởng lập tức nhìn đám người Ninh Viêm.

"Mấy người các ngươi, ai biết làm cơm, còn không mau đi làm bữa cơm cho

gia gia."

Ninh Viêm mờ mịt, Ngô Kiếm Vu cũng vò đầu, Lý Hữu Phỉ do dự, ánh mắt

Linh Nhi bên đó sáng lên, kích động.

Nàng ban đầu ở bên trong Huỳnh Hỏa thành của Đoan Mộc Tàng, chính là

học được rất nhiều tay nghề nấu nướng từ những tỷ tỷ cùng a di kia, Hứa Thanh

ca ca mỗi lần ăn đều rất thích, cho nên giờ phút này vừa muốn mở miệng.

Hứa Thanh ở bên cạnh nhìn thấy, liền đoạt lời trước Linh Nhi, truyền ra lời

nói.

"Ta đi nấu."

Nói xong Hứa Thanh đứng lên, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại

chậm rãi mở miệng.

"Nhưng không có nguyên liệu nấu ăn."

Đội trưởng vừa nghe Hứa Thanh muốn làm cơm, cũng rất tò mò, vì vậy liền

vội hỏi ý kiến những người khác, cuối cùng dưới ánh mắt của Ngô Kiếm Vu,

Anh Vũ không tình nguyện vung vẫy lắc lư thân thể, rơi xuống đầy đất toàn là

cá lớn.

Nó thích ăn cá, lúc trước trên đường đi tìm Hứa Thanh thì nó cũng đã bắt

không ít, ngày bình thường mỗi lần lén lút ra ngoài, nó đều đi bắt cá ăn.

Điểm ấy, phụ thân nó dĩ nhiên là rõ ràng.

Giờ phút này lấy ra số lượng lớn, Anh Vũ trông mong nhìn qua chỗ Hứa

Thanh, có lòng nói vài lời, nhưng cũng không dám, vì vậy chỉ có thể thở dài,

hằm hằm nhìn đám người đội trưởng.

"Mấy người các ngươi còn không làm việc đi, không phát hiện nơi đây bẩn

loạn lên đấy sao, nhanh đi quét dọn lại!"

Đội trưởng nở nụ cười, ánh mắt Ninh Viêm thâm sâu, Ngô Kiếm Vu giả bộ

như không nghe thấy, nhưng y biết rõ Nhị Ngưu có kế hoạch, có lẽ sắp triển

khai rồi.

Cứ như vậy mọi người bắt đầu làm việc, có quét dọn dưới sàn nhà, có lau

bàn quầy hàng, có xếp lại đan dược, thậm chí dưới sự yêu cầu của Anh Vũ, bọn

họ cũng đều đổi sang trường bào thô sơ, nhìn qua không thấy chút cảm giác tu

sĩ gì cả.

Mà đội trưởng chỗ đó mắt thấy công việc phải làm quá nhiều, chỗ Thế Tử

hình như còn thiếu người nha hoàn, vì vậy liền nghĩ tới U Tinh, dứt khoát phóng

xuất ả từ trong mảnh vỡ thế giới ra.

Ngay khi xuất hiện ở trong tiệm thuốc, U Tinh lập tức ầm ầm bộc phát khí

tức, càng có giọng nói cực kỳ phẫn nộ vang vọng.

"Trần Nhị Ngưu, chém ngươi ngàn đao..."

U Tinh xuất hiện, Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu cũng không để ý, thậm chí

cũng chưa từng liếc mắt nhìn, vẫn đang tập trung làm việc như trước, mà lời ả

vừa nói ra, đội trưởng trừng mắt, ngạo nghễ cắt ngang.

"Tiểu U U, ngươi càn rỡ, không nhìn một chút xem ai ở trong nơi này!"

Đội trưởng đáy lòng đắc ý, giơ ngón tay lên chỉ ra sau lưng U Tinh.

U Tinh sững sờ, ả cảm nhận được không bình thường, theo bản năng quay

lại nhìn thoáng qua.

Chỉ là liếc mắt...

Một lát sau, bên trong tiệm thuốc này có thêm một nha hoàn.

Cứ như vậy thời gian trôi qua, bầu trời bên ngoài lờ mờ, gió đang gào thét.

Lãnh ý vào ban đêm cũng bắt đầu xâm nhập bát phương, ngọn đèn dầu

trong thổ thành không nhiều lắm, từng nhà cũng đang run rẩy, chỉ có tiệm thuốc

nhỏ này, theo Hứa Thanh nấu cơm, từng luồng hương vị dần dần phiêu tán ra

tới.

Khí tức khói lửa hóa thành nguồn ấm áp của nhân gian, đang tràn ngập tiệm

thuốc.

Một lúc lâu sau, Hứa Thanh bưng một số đồ ăn đặt trên mặt bàn.

Mùi hương tỏa bốn phía, một bàn tiệc cá.

Bên trong có canh cá, da cá nướng, cá chiên, cá kho tàu..... Mắt thấy một

bàn phong phú thế này, đội trưởng cũng thật bất ngờ.

Linh Nhi trông thấy, nước bọt cũng đều muốn chảy ra, nhanh chóng ngồi ở

chỗ kia cầm đũa lên, trông mong nhìn qua Thế Tử lão gia gia.

Thế Tử nở nụ cười, kẹp lên một miếng đặt ở trong miệng, từ từ nhai chậm

rồi nuốt, khẽ gật đầu.

"Các ngươi cũng không nên quá câu nệ rồi, cùng nhau nếm thử đi."

Đội trưởng hiếu kỳ, cẩn thận gắp một miếng, sau khi ăn liền tán thưởng lên,

mà cũng thầm cân nhắc cái món ăn này không thể nào ngon như thịt Thần Linh.

Ninh Viêm cũng ăn một miếng, đồng dạng biểu hiện thay đổi sắc mặt,

nhưng nội tâm thầm nghĩ như bình thường.

Ngô Kiếm Vu nhấp một hớp nước canh, thở dài, đã lâu không ăn thức ăn

phàm tục, có lòng ngâm thơ cảm thán một phen, lại liếc mắt nhìn Hứa Thanh,

nhịn xuống.

Về phần U Tinh, tư cách nha hoàn, cũng có tư cách ăn mấy ngụm, nhưng

hình như ả không muốn ăn, trong trí nhớ của ả, vẫn là thịt người ngon nhất, nếu

như có thể ăn Nhị Ngưu, thì lại càng ngon hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi