QUANG ÂM CHI NGOẠI


Sấm sét nổ vang! Tiếng ầm ầm vang vọng thiên địa, tầng mây trùng trùng điệp điệp trên bầu trời trông rất nặng nề, phảng phất như có một sinh linh đến từ bên ngoài đang không ngừng oanh kích lẫn nhau với bầu trời.

Khi thì vang lên một tiếng sấm rền, khi thì liên tiếp nổ mạnh, khiến cho toàn bộ cư dân trong chủ thành đều nhao nhao tỉnh lại từ trong cơn mơ.

Từng đạo tia chớp nhìn mà giật mình phá vỡ bầu trời, xé rách đêm tối, mặt trời bị tầng mây che đậy, vào thời khắc này hình như đã có một cơ hội thở d0'c, ra sức tuôn tia sáng nương theo nước mưa về phía nhân gian.

Sáng sớm, nước mưa càng lớn.

Gió cũng mạnh bạo hơn đêm qua rất nhiều, giống như một người khổng lồ đang gào thét, tiếng gầm truyền khắp bát phương, giống như đang tranh phong với sấm sét trên bầu trời vậy, tiếng gầm vang vọng về phía chân trời, sau đó hồi âm vang vọng trong thành, thật lâu không tiêu tan.

Đầu đường, một thân ảnh cầm cái dù đen trong màn mưa đi về phía trước, dần dần mơ hồ.

Chỉ có thể nhìn thấy mưa như trút nước hạ xuống trên cái dù, khi nước mưa rơi vào bộ phận của cái dù, truyền ra tiếng lách cách, hình như không có hoàn thành sứ mạng, không cam lòng bị ngăn cản, vì vậy theo viền ngoài của cái dù, hóa thành từng dòng nước mưa chảy xuống dưới.

Sau khi hạ xuống, liền giống như đồng bạn của bọn nó, cùng nhau hội tụ lại ở dưới mặt đất.


Chúng nó hội tụ lại tạo thành từng gợn sóng, hoàn toàn rửa sạch máu tanh trên mặt đất của đêm qua, nhưng không tẩy đi được nhân tính tội nghiệt tàn khốc trên cái thế giới này.

- Trong lòng của mỗi người, đều khóa một tội ác, chỉ là loạn thế đã làm cho cái ổ khóa này rất dễ dàng bị mở ra mà thôi.

Những câu này, là lời cảm khái của Lôi đội trong một lần ăn cơm nói ra.

Hứa Thanh cảm thấy rất có đạo lý.

Nước mưa càng ngày càng lớn, sấm sét càng ngày càng nổ vang nhiều hơn, nỗi lòng của Hứa Thanh cũng chậm rãi bình tĩnh lại trong khi sấm sét và gió bão vẫn gào thét trên trời.

Bất tri bất giác, hắn về tới cảng số 79, mặt biển đang kịch liệt cuồn cuộn, hắn theo thói quen kiểm tra một phen, sau đó mới đi vào Pháp Chu của mình.

Sau khi bước vào, theo màn phòng hộ bay lên, trong Pháp Chu đang điên cuồng lay động, Hứa Thanh khoanh chân ngồi ở bên trong mui buồm màu đen.

Màn phòng hộ đã mở ra, nước mưa không cách nào rơi vào trong nữa, mà thân thuyền đang lắc lư liên hồi, đối với Hứa Thanh đã thích ứng hết thảy ở nơi đây mà nói, không có gì không ổn cả.

Ngược lại là trong khi nó lắc lư, trong khi bầu trời bên ngoài liên tiếp vang lên tiếng nổ vang và mưa gió, trái tim của hắn càng ngày càng bình tĩnh, cúi đầu xuống, bắt đầu luyện đan.

Trong khoảng thời gian này, Hứa Thanh nhiều lần đi tới tiệm thuốc mua sắm dược thảo, hắn luyện chế Bạch Đan cũng càng ngày càng nhiều, không chỉ như thế, số lượng hắc đan và phấn độc cũng là như thế.

Mà những ô vuông nhỏ trong mui thuyền đen cũng đã trở nên nhiều hơn, có thể thấy bên trong đó đặt rất nhiều dược thảo chính dương và âm tà.

- Phải tìm thời gian ra ngoài tìm một nơi để luyện độc.

Hứa Thanh đảo qua những ô vuông nhỏ, tay phải giơ lên trảo một cái, một cây gốc dược thảo bay tới, trong khi bên ngoài gió táp mưa sa, hắn tiếp tục luyện dược.


Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, trận mưa này vào ban ngày càng lúc càng lớn, dường như muốn hóa thành gió bão, tạo ra tiếng sóng lớn nổ vang kinh người.

Vô số sóng biển vỗ vào bến cảng, khiến cho rất nhiều con thuyền lắc lư kịch liệt, cũng may những con thuyền ở bến cảng đều là Pháp Chu, sau khi mở ra lớp phòng hộ thì có thể chống cự, chỉ là nhìn từ xa lại, chúng nó giống như những chiếc lá rụng trên mặt biển vậy, không ngừng tung bay theo làn sóng.

Cũng bởi vì mưa gió quá lớn, cho nên bến cảng không có bất cứ con thuyền nào đến từ bên ngoài nhập cảng, cũng không có con thuyền nào có ý định ra ngoài, vì vậy đa số bộ phận ti cũng vậy, mà đệ tử cũng đều ở riêng bên trong chỗ của mình, hiếm ai ra ngoài.

Toàn bộ khu bến cảng Thất Huyết Đồng tạm thời đình vận hành trong trận mưa gió kinh người này.

Chỉ có giết chóc! Vẫn còn đang tiến hành.

Khi ban đêm ngay hôm sau phủ xuống, mưa gió bên ngoài lúc này đã trở lên lớn hơn, sấm chấp hoàn toàn dung nhập vào trong gió, khi tiếng gào thét điên cuồng truyền khắp toàn bộ bến cảng, Hứa Thanh ở trong Pháp Chu đang kịch liệt lắc lư chợt mở mắt ra.

Một cỗ nguy cơ, hiện ra ở trong tâm thần hắn.

Nguy cơ này không phải là đến từ khí trời bên ngoài, mà là đến từ bờ bên cạnh Pháp Chu.

Mặc dù mưa gió cuồng bạo, khiến cho phấn độc Hứa Thanh bố trí vô cùng nhiều ở bốn phía đều bị gió thổi bay, nhưng dù sao vẫn có một chút loại phấn độc có thể kiên trì rất lâu trong mưa gió, đây là bước cảnh giới thứ nhất mà Hứa Thanh chuẩn bị cho mình.


Một khi có người tới gần, dính phải mùi phấn độc của hắn, nếu như bước lên Pháp Chu của hắn, sẽ dung hợp cùng vài loại khí độc khác bị Hứa Thanh bố trí tại bên Pháp Chu, hóa thành độc dược chí mạng.

Trừ cái này, lúc hắn khảo thí nhập môn khiến cho tinh thần lực tăng trưởng, cùng với trong khoảng thời gian này Hóa Hải Kinh liên tục tăng lên, khiến cho cảm giác của hắn đã vượt xa khỏi cùng thế hệ hay cảnh giới, càng thêm nhạy cảm.

Vì vậy, trong khi cả hai cảnh giác đều chắc chắn, Hứa Thanh biết rõ, bên ngoài!  
Có người tới gần, vả lại người này ngay ở bên ngoài Pháp Chu.

Hàn mang trong mắt Hứa Thanh nội liễm, không đợi ở bên trong Pháp Chu, mà trực tiếp đi ra khỏi khoang thuyền, đứng trên boong thuyền, ở trong màn phòng hộ, nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài tràn ngập mưa gió, và tia chớp đảo qua, gần cạnh bờ cạnh Pháp Chu của hắn có một đạo thân ảnh mặc áo tơi đang đứng, trong tay mang theo một cái bầu rượu.

Gã nhìn Hứa Thanh, Hứa Thanh cũng nhìn gã.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi