Thời gian trôi qua, Hứa Thanh chạy nhanh cũng không hề dừng lại, đội
trưởng xuất hiện khiến vùng vẫy trong nội tâm của hắn bùng nổ, trong nhân tính
cùng thần tính giao hòa, sự điên cuồng của hắn đã vượt xa trước kia.
"Ta là ai... Điều này không quan trọng."
"Không, điều này rất quan trọng, ta là Hứa Thanh!"
"Quá khứ của ta, điều này cũng không quan trọng."
"Rất quan trọng!"
"Những sinh mệnh ta gặp phải kia, đều là thức ăn mà thôi."
"Không phải!!"
Trong lòng Hứa Thanh, dần dần ở trong vùng vẫy cùng gào thét, xuất hiện
hai cái ý thức khác biệt, hai cái ý thức này một cái lạnh lùng, một cái đau khổ.
Ý thức lạnh lùng, là thần tính, vật dẫn là máu tươi có gương mặt sau lưng
Hứa Thanh.
Ý thức thống khổ, là nhân tính, vật dẫn là nội tâm không buông bỏ của Hứa
Thanh.
Mà ở trong quá trình này, những Nguyên Anh còn lại của hắn không thay
đổi, nhưng riêng Nguyên Anh Tử Nguyệt lại bộc phát liên tục.
Bất tri bất giác, Nguyên Anh Tử Nguyệt đã đạt đến tam kiếp đại viên mãn,
mà Mệnh Kiếp rõ ràng cũng không phủ xuống, mặc kệ Nguyên Anh Tử Nguyệt
của hắn tiếp tục tăng vọt, cho khi đến tứ kiếp, rồi tứ kiếp viên mãn.
Vẫn còn tiếp tục, đến ngũ kiếp!
Vẫn bộc phát như cũ, thăng tới ngũ kiếp đại viên mãn!
Tương tự chưa từng dừng lại, không ngừng nổ vang đột phá.
Nguyên Anh Tử Nguyệt của hắn, trực tiếp bước vào đến cấp độ Dưỡng
Đạo!
Ngoài thân thể Hứa Thanh, bên trong tia sáng màu tím giao thoa, một tòa Bí
Tàng hư ảo màu tím như ẩn như hiện, phủ xuống.
Hoặc là nói, đây cũng chẳng phải Bí Tàng, đây là do lực lượng Thần Linh
hình thành, là Thần Tàng!
Giờ khắc này bầu trời biến sắc, đại mạc cuồn cuộn.
Mà theo lực lượng Tử Nguyệt bành trướng, Hứa Thanh vùng vẫy bắt đầu
suy yếu, nhân tính của hắn đang nhanh chóng ảm đạm, cảm giác đói bụng sẽ
thay thế hết thảy, khát vọng đối với máu tươi sẽ chiến thắng toàn bộ.
Máu tươi hình thành gương mặt phía sau hắn hình như đang cười, cười rất
lạnh lùng.
Thần, sắp thắng.
Nhưng vào lúc này, dị biến nổi lên!
Bước chân Hứa Thanh bỗng nhiên dừng lại, hắn đứng ở nơi đó, nhìn qua
ngoài mười trượng phía trước, toàn thân cao thấp dường như nổi lên vô số da
gà, đang không ngừng lan tràn, hóa thành không ngừng run rẩy.
Tinh thần của hắn dâng lên gợn sóng vô tiền khoáng hậu.
Dường như giờ phút này, vật tồn tại ở ngoài mười trượng, hấp dẫn hắn hết
thảy suy nghĩ, hết thảy nhận thức của hắn.
Đó là một cái hộp sắt.
Trong hộp sắt chứa một chút bùn đất huyết sắc, mà trong bùn đất... Có một
đóa hoa!
Đây là một đóa hoa thoạt nhìn không có gì thần kỳ, duy chỉ có lá cây răng
cưa bên cạnh có chút rõ ràng, tổng cộng 17 lá cây, chính giữa mỗi một lá cây
đều có một đạo sợi tơ hình thành ký hiệu kỳ quái.
Bộ dạng ký hiệu này như là khuôn mặt, có đang khóc, có đang cười.
Chính là một cây thảo mộc mà thôi, nhưng sau khi Hứa Thanh thấy, trong
đầu của hắn dường như có trăm vạn đạo sấm sét đồng thời tan vỡ, tràn vào toàn
thân, linh hồn giống như đang bị xé rách.
Vô số hình ảnh và vô số ký ức, nhanh chóng hiện ra từ nơi đã không trọng
yếu trong lòng của hắn, chiếm cứ toàn bộ.
"Thiên Mệnh Hoa, lại tên Tục Mệnh Viêm, Thần Linh Thảo, là dị chủng
thần tính biến hóa của thực vật hệ phục hồi, theo ghi chép dị biến này có 73
loại, nhưng chỉ có loại thứ nhất có thể làm thuốc, có thể sinh trưởng bên trong
bất luận khu vực cấm khu nào, không có quy luật, số lượng hãn hữu."
"Công dụng có thể gãy chi tái sinh, kéo dài tính mạng, ngoài tổn thương
thần hồn thì toàn hệ có thể trị."
Hứa Thanh run rẩy đi tới, quỳ gối trước cây thảo mộc này, giơ tay lên, nhẹ
nhàng vuốt ve.
"Thiên Mệnh Hoa..."
Đây là thứ hắn tìm nhiều năm, nhưng vẫn thủy chung cũng không có tìm
được... Chính là Thiên Mệnh Hoa có thể kéo dài tánh mạng cho Lôi đội năm đó.
"Lôi đội....."
Trong mắt Hứa Thanh chảy xuống nước mắt, đảo qua gương mặt, từng giọt
một rơi trên đất cát trong mặt đất, thấm nhòe xuống dưới.
Đây là nước mắt nhân tính.
Giờ khắc này những gương mặt huyết sắc sau lưng của hắn ầm ầm sụp
xuống, hóa thành vô số máu tươi, tràn vào theo miệng vết thương trên thân hình
Hứa Thanh.
Xa xa, đội trưởng đứng ở nơi đó lặng lẽ nhìn qua hết thảy, nội tâm thắt chặt
rốt cuộc cũng buông lỏng trì hoãn xuống, trên mặt nở nụ cười.
Bên cạnh đội trưởng, có một người không một tiếng động xuất hiện, chính
là Thế Tử.
"Hiện giờ ta đã tin tưởng, sư tôn của các ngươi, tuyệt không phải người
thường.”
Thế Tử nhìn qua Hứa Thanh ở nơi xa, nhẹ giọng mở miệng.
"Có thể lão là cường giả thời đại kia chuyển thế, hoặc chính là một trong đời
sau của những vị Cổ Hoàng kinh diễm tuyệt luân cuối cùng rời khỏi nơi này."
"Lão đầu tử rất bình thường, vẫn không cách nào so sánh cùng tiền bối, nếu
như tiền bối ngài thu đồ đệ, tiểu nhân là người đầu tiên báo danh." Đội trưởng
lại đổi giọng nịnh nọt, mở miệng lấy lòng.
Thế Tử đưa mắt nhìn biểu cảm của đội trưởng, đối với hết thảy lời nói của
tên này, lão đều không tin.
"Ta chỉ là hiếu kỳ một chút, ngươi cùng với Hứa Thanh, là chủ động tìm
được sư tôn của các ngươi, hay là sư tôn của các ngươi chủ động tìm được đám
các ngươi?"
*Lời kể khổ của tác giả Nhĩ Căn:
Viết truyện thật là khó, nếu như viết đơn giản khiến cho mọi người đọc đều
có thể hiểu ngay, như vậy liền mắng ta qua loa không chăm chú, không có não.
Nhưng khi viết thâm sâu thì luôn có người đọc không hiểu, còn chạy tới
mắng ta, rất là khó nghe.
Viết có phục bút, không đọc kỹ hay nhớ tình huống thì vẫn không hiểu, tiếp
đó lại đi chửi ta.
Nhất là có một số vị, ta chú ý thấy hầu như mỗi ngày đều lập tức mở chương
sớm, nhưng tiếp đó chương nào cũng mắng, mà từ lúc đăng chương đầu tiên của
truyện cho đến bây giờ, họ lại không rời nửa bước.
Viết truyện không dễ!
Trong lúc chờ chương mới của Quang Âm Chi Ngoại, các đạo hữu có thể
đọc Tế Thuyết Hồng Trần để thêm chút sắc màu ngộ đạo và nhẹ nhàng tâm trí
nhé.