QUANG ÂM CHI NGOẠI

Nháy mắt khi ngón tay của Minh Mai công chúa hạ xuống, âm thanh bên

trong dòng sông thời gian lập tức vang vọng, Thế Tử cũng triển khai quyền

hành của mình.

Khác biệt với Minh Mai công chúa, quyền hành của Thế Tử là cải biến nhận

thức.

Không chỉ có thể cải biến nhận thức của chúng sinh, cũng có thể cải biến

thuộc tính của pháp tắc quy tắc, càng có thể cải biến suy nghĩ của thiên địa vạn

vật!

Thông qua cải biến chúng sinh vạn vật, ảnh hưởng tới pháp tắc thiên địa,

tiến tới lừa dối khiến Thiên Đạo cũng vào thời khắc này không chú ý tới, để cho

Thần Linh cũng vào một nháy mắt này bị hạn chế tầm nhìn.

Để cho mảnh Tế Nguyệt đại vực vào thời khắc này, cũng không cách nào

cảm giác được hết thảy những thứ phát sinh ở nơi đây.

Cũng bao hàm cả Hồng Nguyệt Thần Điện.

Quyền hành này quá mức kinh khủng, duy chỉ có đáng tiếc là, Thế Tử biểu

hiện ra đến trình độ như vậy, dù lão thân là Uẩn Thần, nhưng cũng chỉ nắm chắc

tuyệt đối nhất ở trong thời gian tối đa 10 hơi thở.

Nếu thay đổi hết thảy bên ngoài, dĩ nhiên 10 hơi thở là không đủ.

Nhưng trợ giúp Minh Mai công chúa hành động, thì vẫn ổn.

Dòng sông thời gian chảy xuôi giữa ngón tay của nàng, hết thảy mọi thứ

trong thôn cũng trở lên mông lung.

Lờ mờ có thể thấy được, bên trong có hài tử, có người trưởng thành, có lão

nhân, ngóng qua thì thấy toàn bộ trong thôn rập rạp vô số thân ảnh, cảnh tượng

tựa như một màn lưu niệm đang không ngừng chiếu ra.

Đồng dao, cũng phát ra ở trong đây, một lần lại một lần truyền đi.

Trong cảm giác, hết thảy mọi thứ trong nơi đây đều bị kéo dài, hẳn là đã trôi

qua 10 hơi thở, thế nhưng trong hiện thực, toàn bộ sự tình vừa phát sinh chỉ

hoàn thành trong ba hơi thở.

Tựu thật giống có người áp súc toàn bộ tin tức, sau đó cưỡng ép nén lại và

hạn chế trong ba hơi thở.

Loại việc như thế, tạo thành cảm giác sụp đổ kinh khủng, nếu như có người

ngoài đứng ở vị trí của Hứa Thanh, bản thân không có thân hình Thần Linh

chống đỡ, hoặc là tu vi chưa đủ, như vậy vào thời khắc này linh hồn của họ sẽ

tan vỡ.

Đây, chính là người có tư chất kinh diễm tuyệt đỉnh nhất bên trong hàng nhi

nữ của Chúa Tể, trước khi lão Cửu chưa sinh ra, thậm chí Cổ Hoàng cũng khen

ngợi Minh Mai công chúa.

Hứa Thanh thấy vậy, cũng thay đổi sắc mặt.

"Thời gian....."

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra kỳ mang, một khắc nhìn tới Minh Mai công

chúa, giờ phút này tiếng lẩm bẩm đến từ chúng sinh vãng hồn trong thôn liền

hóa thành tiếng nổ vang, dưới tiếng hát đồng dao của bọn họ không ngừng vang

vọng, bên trong thiên địa dần tạo thành một đạo thân ảnh như mộng ảo.

Thân ảnh ấy tựa hồ là nữ tử, nàng đưa lưng về phía chúng sinh, cúi đầu

giống như đang khóc.

Có thể thấy trên người của nàng có vô số vong hồn đang cắn xé, máu thịt

mơ hồ, đồng thời cũng có từng sợi xiềng xích màu đỏ đang ràng buộc nàng.

Thân ảnh của nàng mơ hồ, khóa sắt cũng là như thế, không tồn tại ở thế

gian, chỉ tồn tại trong bản đồng dao kia.

Giờ phút này mặc dù đã hiển lộ ra, nhưng lại không ngừng vặn vẹo và tiêu

tán, hình như không tồn tại được quá lâu.

"Hứa Thanh."

Giọng nói của Minh Mai công chúa truyền vào tâm thần Hứa Thanh, Hứa

Thanh không chần chờ chút nào, vào thời khắc này toàn diện bộc phát lực lượng

Tử Nguyệt trong cơ thể, lực lượng quyền hành Hồng Nguyệt cũng tương tự bốc

lên.

Ánh sáng huyết sắc tản ra từ toàn thân hắn, vô số máu tươi bay nhanh lên

không, dưới Minh Mai công chúa phất tay, những giọng máu tươi này bay thẳng

đến phía hư ảnh do đồng dao hình thành.

Trong chớp mắt huyết sắc bao phủ mộng ảo, nhuộm hồng toàn bộ, biến thân

ảnh thút thít nỉ non từ trạng thái hư vô, ngưng kết trong hiện thực.

Giờ khắc này hư ảo và chân thật, hình như xuất hiện trùng lặp.

Mà trùng lặp này đưa tới chấn động vô cùng kịch liệt, toàn bộ cảnh tượng

đều rung động lắc lư, trong lúc này những sợi khóa sắt màu đỏ kia cũng cũng

bắt đầu lay động mãnh liệt, cuối cùng dưới tiếng ken két, từng đám xích xuất

hiện lỗ hổng sắp đứt gãy.

Cuối cùng Minh Mai công chúa bước một cái, nàng từ thực tế đi vào trong

hình chiếu mộng ảo, đi đến bên thân ảnh thút thít nỉ non trong đó, ôm nàng vào

trong lòng.

"Ngũ muội, không khóc, tỷ tỷ dẫn ngươi về nhà."

Thân ảnh thút thít nỉ non run rẩy kịch liệt, một nháy mắt này, khóa sắt xuất

hiện lỗ hổng ở bốn phía thân thể liền ầm ầm vỡ vụn.

Toàn bộ vong hồn cũng đều kêu rên, màu xám tro bay ngập trời.

Hơi thở thứ mười, đã đến.

Thân ảnh Thế Tử tan biến, thân ảnh Hứa Thanh tản đi, cảnh tượng mộng ảo

trong thiên địa cũng tương tự biệt tích.

Dòng sông thời gian dường như chưa từng xuất hiện qua, những vong hồn

kia cũng là như thế, hết thảy đều khôi phục như thường, về phần những cư dân

trong thôn đi ra kia, thần sắc từng người tuy có chút ít mờ mịt, nhưng rất nhanh

lại lần nữa chết lặng.

Bất đồng duy nhất, là nội dung bản đồng dao mấy đứa trẻ hát đã bị cải biến.

"Búp bê vải, búp bê vải, hai mắt thật to tóc thật đen, ta muốn ôm ngươi đưa

về nhà."

"Búp bê vải, búp bê vải, không phải sợ bầu trời sấm sét, vĩnh viễn vui vẻ

cười ha hả."

……

Môn tộc, là một cái tộc quần cực kỳ đặc thù bên trong Tế Nguyệt đại vực.

Cái tộc quần này không có tộc địa của chính mình, tộc nhân trưởng thành

hay không, quyết định bởi bọn họ có tìm được cánh cửa thuộc về mình trong

cửa mộ hay không.

Một khi tìm được, bọn họ sẽ phải lưu lạc bát phương, không ngừng đi về

phía trước trong Tế Nguyệt đại vực.

Cho đến khi đi đến tất cả nơi, đi tới hết thảy khu vực có thể đi.

Đây là tập tục của bọn họ, cũng là phương thức sinh tồn, càng là phương

pháp tu hành.

Cũng không biết rõ tại sao Môn tộc lại như thế, coi như là bản thân Môn tộc

cũng tương tự không hiểu, đây là bản năng của bọn họ.

Mà cái tộc quần này còn có một đặc thù, đó chính là... Mỗi một lần Xích

Mẫu Hồng Nguyệt đến, thân thể của bọn họ sẽ diệt vong, nhưng cánh cửa đeo

trên lưng sẽ không tan biến.

Vả lại trước mỗi một lần Xích Mẫu đến, bộ tộc này cũng bình tĩnh hơn so

với những tộc quần khác, tộc nhân sẽ lần lượt từ bốn phương tám hướng trở lại

cùng một nơi, tại đó đặt cánh cửa của bọn họ xuống.

Chỗ đó, được tộc này xưng là Cửa Mộ.

Cửa Mộ, nằm trong một hạp cốc lớn phía đông Tế Nguyệt đại vực, người

ngoài gọi nơi đó là Đại Địa Vực Sâu, bởi vì mảnh hạp cốc này chẳng những có

chiều dài kinh người, mà chiều sâu cũng tương tự không thể đo được.

Trong vực sâu đó có vô số cánh cửa, lớn nhỏ đủ các kiểu dáng tạo hình,

nhiều loại chất liệu khác nhau.

Cảm giác mục nát lan tràn ở chỗ này, kéo dài mãi không tiêu tan.

Mà tu sĩ cũng không muốn tới đây, bởi vì trong ngoài hạp cốc có quá nhiều

sự tình thần bí, án lệ mất tích chỗ nào cũng có.

Nhưng giờ phút này, trên vách đá của hạp cốc đó, lại xuất hiện bốn thân ảnh.

Hai lão nãi nãi, một lão gia gia, về phần người thứ tư..... là Hứa Thanh.

Hôm nay, là ngày thứ tư bọn hắn rời khỏi Hắc Ngô sơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi