Trong trời đất sáng ngời, bên trên sơn mạch giống như đao phong, một đoàn
người đang đi nhanh.
Đội trưởng đi ở phía trước nhất, tiếp theo là Hứa Thanh, Ngô Kiếm Vu, U
Tinh, Lý Hữu Phỉ cùng với Ninh Viêm ở cuối cùng.
Giữa nhau cách vài chục trượng, riêng phần mình đều bị sương mù nồng
đậm màu đen bao phủ, không nhìn thấy bên ngoài, cũng không cảm giác được
lẫn nhau.
Hứa Thanh cầm lấy ngọn nến màu lam được đốt cháy, thân ngọn nến phóng
thích khói đen, vừa đi về phía trước, trong lòng vừa cảnh giác.
Thật sự là nếu đội trưởng không đề cập tới việc ngọn nến bị dập tắt thì cũng
đành, một khi nhắc nhở như vậy, Hứa Thanh không khỏi nhớ lại những gì trải
qua trước kia.
Vì vậy hắn theo bản năng vận hành tu vi trong cơ thể, giờ khắc này ước định
không thể sử dụng quyền hành Hồng Nguyệt đã bị Hứa Thanh tự động không để
ý đến.
Chẳng những hiện quyền hành Hồng Nguyệt lên toàn thân, thậm chí Độc
Cấm cũng được Hứa Thanh tản ra, vờn quanh ngoài thân thể.
Càng có Triêu Hà Quang lưu động.
Hắn đã làm tốt chuẩn bị thời khắc gặp phải ngoài ý muốn xuất hiện.
Chỗ cổ áo, giờ phút này Linh Nhi bỗng nhiên nhúc nhích thân thể, cẩn thận
ló đầu nhìn xa bên ngoài.
"Hứa Thanh ca ca, nơi đây có chút tương tự cùng Cổ Linh giới, tồn tại rất
nhiều vong hồn, chỉ bất quá vong hồn trong Cổ Linh giới phần lớn là đơn lẻ,
nhưng nơi đây hình như có đủ một chút pháp tắc đặc thù, khiến cho vô số vong
hồn dung hợp lại với nhau."
"Ta có thể lờ mờ nghe thấy chúng nó đang xì xào bàn tán, hình như đang nói
cái gì đó, nhưng cụ thể thì không nghe rõ, bất quá ta cảm giác, chúng nó đang
quan sát chúng ta."
Linh Nhi nhỏ giọng mở miệng.
Hứa Thanh gật đầu, bước chân trở nên nhanh hơn trên vùng núi này, nhưng
sương mù từ ngọn nến trong tay tràn ra che đậy tầm nhìn, làm hắn không nhìn
thấy đội trưởng phía trước.
Cũng không cách nào cảm giác.
Coi như là Ảnh Tử cũng bị áp chế ở trong nơi này, khó có thể khuếch tán.
Chỉ có Linh Nhi dựa vào thiên phú Cổ Linh tộc, hình như có thể hơi dò xét
đối với ngoại giới.
"Linh Nhi, ta không cảm giác được bên ngoài, chỉ có thể miễn cưỡng thấy
đường dưới chân, ngươi có thể cảm giác được bên ngoài?"
Hứa Thanh mở miệng ở đáy lòng.
"Có thể nha, tuy rằng mơ hồ, nhưng có thể lờ mờ cảm ứng, Hứa Thanh ca
ca, hết thảy bên ngoài bình thường, tất cả mọi người đều đang riêng phần mình
ở trong sương mù đi về phía trước, phương hướng chính xác, ngoài mười
trượng phía trước ngươi là Nhị Ngưu sư huynh, phía sau là đại Kiếm Kiếm."
Hứa Thanh gật đầu, đi nhanh theo sơn mạch.
Cứ như vậy, một nhóm sáu người bọn họ tốc độ càng lúc càng nhanh, từng
người đều ngưng thần, trong lòng vô cùng cảnh giác, dù là U Tinh bên đó có tu
vi cao thâm, đồng dạng cũng không dám mất tập trung chút nào.
Thật sự là trong thế giới kỳ dị này, ngoại trừ đèn lồng da người giữa không
trung cùng với tiếng gào thét dưới vực sâu hai bên, còn tồn tại từng trận gió núi.
Gió này kinh người, ẩn chứa sát ý ngập trời, khiến cho da đầu người ta run
lên.
Nó thổi qua sơn mạch, quét vào trên sương mù quanh mọi người, từng đoàn
sương mù vặn vẹo tung bay, đồng thời cũng khiến cho trong lòng mọi người nổi
lên vô tận cảm giác lạnh như băng, tựa như có một thanh trường đao đang gào
thét qua trước mặt.
Mà mỗi một thanh đao, đều ẩn chứa sát khí cực hạn, rung chuyển tâm thần,
dường như có thể bỏ qua tu vi, trực tiếp trảm hồn.
"Gió nổi lên rồi, các ngươi giữ chặt ngọn nến trong tay, thân thần quy nhất."
Trong gió truyền đến giọng nói trầm thấp của đội trưởng, rơi vào bên trong
từng đoàn sương mù.
"Gió này thổi tới sẽ khiến cho tiếng gào thét bên trong vực sâu hai bên sơn
mạch truyền ra càng lúc càng rõ ràng, mà sau khi những âm thanh này hội tụ
đến trình độ nhất định, sẽ hóa thành âm thanh chúng ta quen thuộc."
"Mà nơi đây là giấu ở trong trí nhớ, cho nên một khắc chúng ta vào chỗ này,
một cái chớp mắt nhìn đến đây, nơi đây cũng đã trở thành một bộ phận ký ức
của chúng ta.
"Đồng dạng, sự hiện hữu của chúng ta, cũng bị lưu ký ức vào bên trong
phiến thế giới này."
"Mà kể từ đó, ký ức bản thân chúng ta cùng nơi đây, thật ra đã giao hòa lại
với nhau, cho nên âm thanh mỗi người nghe được đều không giống nhau, đó là
chấp niệm từ đáy lòng."
"Nhớ kỹ, đó là giả dối, không nên tin, không nên nghĩ, càng không được
quay đầu!"
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của đội trưởng tung bay, càng lúc càng
yếu ớt, mà gió từ bốn phía dần dần tăng lớn, tiếng gào thét trong tiếng gió, trở
nên mãnh liệt lên.
Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn qua sương mù trước mắt, hắn đang nghĩ tới một
vấn đề.
Trong lời đội trưởng đề cập không nên tin âm thanh truyền đến trong gió,
như vậy..... những lời này của đội trưởng, lại có thể tin hay không?
Nếu như quả thật chính là lời nói của đội trưởng, tại sao lúc trước không
nói?
Còn có chính là, nếu như đích xác chính là lời của đội trưởng, như vậy thời
điểm y nói ra những lời này, chẳng lẽ thật sự chỉ là nhắc nhở?
Hứa Thanh trầm ngâm, vừa muốn mở miệng, nhưng trong nháy mắt tiếp
theo, hắn bỏ đi loại kích động này, mặc kệ âm thanh kia là thật hay giả, đáp lại
nó, thật ra cũng coi như là dính một loại nhân quả.
Hơn nữa có phải là thật hay không, thật ra cũng không trọng yếu, quan trọng
là... Phương hướng của mình rõ ràng, cứ đi qua con đường dưới chân này là
được.
Mang theo suy nghĩ như vậy, ánh mắt Hứa Thanh bình tĩnh, tiếp tục đi về
phía trước trên cái sơn mạch dài dòng buồn chán này.
Rất nhanh, một nén nhang trôi qua, khi một đoàn người bọn họ đã đi qua
hơn nửa lộ trình, sự tình đội trưởng nhắc nhở trong lời nói lúc trước đã xuất
hiện.
Bên tai mỗi người bọn họ, đều xuất hiện âm thanh và hô hoán khác biệt.
Hứa Thanh nghe thấy được giọng của Lôi đội, còn có Bách đại sư, Thất gia,
Tử Huyền, thậm chí hắn còn nghe thấy được tiếng hô hoán của phụ mẫu cùng
với Tử Thanh Thái Tử.
Thần sắc Hứa Thanh như thường, hắn không cho rằng sẽ có người thật sự
lựa chọn quay đầu nhìn lại trong tình huống này, thế là cũng không để ý đến,
tiếp tục đi về phía trước, đồng thời cũng giơ tay phải lên, đè xuống Linh Nhi
trên cổ, không cho nàng phân tâm.
Không biết U Tinh đã nghe được cái gì, mặt không cảm xúc, bước chân
cũng không trì hoãn chút nào.
Lý Hữu Phỉ đến cái tuổi này, đã trải qua không ít, vào lần đầu gặp lúc trước
có thể đùa bỡn tâm cơ cùng Hứa Thanh, tự nhiên cũng là hạng người tâm thần
kiên định, có thể kiềm chế chấn động trong nội tâm, không để ý tới.
Về phần Ngô Kiếm Vu, y nghe được âm thanh của Vân Hà Tử trong gió,
dường như ngay sát ở phía sau hô hoán với y.
Một màn bất thình lình khiến cho Ngô Kiếm Vu sững sờ, nhưng tưởng
tượng đến bóng lưng đối phương kiên quyết rời đi lúc trước, Ngô Kiếm Vu cười
lạnh một tiếng, không đi để ý tới, bước chân ngược lại nhanh hơn.
Tiếp theo, y nghe được một âm thanh trầm thấp tràn đầy uy nghiêm, tựa như
từ viễn cổ truyền đến, hoàn mỹ phù hợp với hết thảy Huyền U Cổ Hoàng trong
nhận thức của y.
"Cửu vân thiên tiêu hồi vãng lai, thập uyên mê vụ che cổ kim!"