Cụ thể là cái gì, Hứa Thanh nghe không rõ, chỉ có giọng nói của đội trưởng
vẫn vang vọng như trước.
"Sau đó, Chúa Tể tuân mệnh giơ tay lên, Hứa Thanh, ngươi tư cách Thần
quan của Trảm Thần Đài, vào thời điểm này phải giơ đao lên, trực tiếp chém
xuống!"
"Nhưng phải chú ý, vai diễn máu tươi của ngươi, lúc phóng thích phải tự
nhiên một chút."
"Tuy rằng chỗ này có chút không khớp cùng nội dung nguyên bản của cốt
truyện, nhưng không có biện pháp, chúng ta không cách nào mô phỏng thần
thông của Chúa Tể, cái loại lấy thiên làm đao, lấy địa làm đài, lấy nhật nguyệt
làm kết nối, khí thế kia quá lớn, cho nên bây giờ chỉ có thể như vậy."
Đội trưởng tiếc nuối trong lòng, y cũng muốn biểu hiện ra thần thông của
Chúa Tể, biến màn kịch này càng thêm chấn động và chân thực, nhưng đáng
tiếc... Đây dù sao cũng là thần thông của Chúa Tể, nếu như cấp độ cũng không
đạt tới, rất khó hiển lộ hoàn mỹ.
"Nếu như đám người Thế tử nguyện ý giúp đỡ thì tốt rồi....."
Đội trưởng đảo mắt nhìn qua mọi nơi, không thấy được thân ảnh những lão
gia gia lão nãi nãi kia, vì vậy chỉ có thể đè xuống suy nghĩ, nhìn U Tinh.
"Đại U tỷ, ngươi nhớ kỹ một hồi bị chặt đầu, phải biểu lộ ra hận ý mãnh liệt,
cái này....."
"Ta chỉ cần nhìn thấy bản mặt của ngươi, cũng đã hận đến cực hạn!" U Tinh
nhìn chằm chằm đội trưởng, cắt ngang lời của y, âm lãnh mở miệng.
Đội trưởng trừng mắt nhìn, không có tiếp nhận cái lời này, mà lui ra phía
sau vài bước nhìn Ngô Kiếm Vu.
"Tiểu Kiếm Kiếm, ngươi diễn cho giống là tốt rồi."
"Tiểu Thanh, ngươi..... Ngươi đang làm gì thế?"
Đội trưởng kinh ngạc nhìn Hứa Thanh, chú ý thấy hắn giống như đang cảm
ngộ, vì vậy trong lòng thất kinh, nhẹ giọng nhắc nhở một chút.
"Tiểu Thanh, nơi đây không thể ngộ loạn đâu....."
Hứa Thanh gật đầu.
Đội trưởng hiếu kỳ, hỏi một câu.
"Ngươi có cảm ngộ ra cái gì sao?"
"Đã nghe được chút rù rì." Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn xa xa.
Đội trưởng nghe vậy sững sờ, đáy lòng cuộn trào, thầm nghĩ này là cái ngộ
tính quái quỷ gì đây, vì vậy ho khan một tiếng.
"Vậy ngươi... Tiếp tục."
Nói xong đội trưởng không có quấy rầy Hứa Thanh nữa, y thở sâu rồi giơ
hai tay lên, trong mắt lộ ra chờ mong, lớn tiếng mở miệng.
"Mỗi người đều có vị trí và vai diễn riêng, vở kịch Trảm Thần, lần diễn tập
đầu tiên bắt đầu!"
Ngô Kiếm Vu lập tức nhập kịch, chắp tay sau lưng đứng ở nơi đó, Lý Hữu
Phỉ bước nhanh chạy tới, nhập kịch cùng với y.
Ninh Viêm bên cạnh thì bay lên bầu trời, cúi đầu bao quát U Tinh, đáy lòng
nhớ lại cử chỉ ngôn hành của phụ hoàng mình, nét mặt của y dần dần uy
nghiêm, khí thế cũng tự nhiên bắt đầu hiển lộ.
"Yêu nữ!"
U Tinh ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn Ninh Viêm.
Ninh Viêm vừa mới dâng lên khí thế, dưới ánh mắt này liền sụp xuống.
"Ngừng!"
Đội trưởng cấp bách.
"Tiểu Ninh Ninh, tâm tình của ngươi không đúng, lặp lại!"
Diễn tập liên tục, tất cả mọi người rất cố gắng, chỉ là chỗ Ninh Viêm nhiều
lần nổi lên ngoài ý muốn, sau cùng đội trưởng không có biện pháp, để cho Hứa
Thanh ra mặt.
Hứa Thanh vừa cảm ngộ vừa mặt không cảm xúc bước ra, đứng ở trên trời,
cúi đầu bao quát U Tinh.
Dưới ánh mắt của hắn, U Tinh lại nhíu mày, trong mắt lộ ra một tia ngưng
trọng, đáy lòng không khỏi đã có áp lực.
Ninh Viêm ở bên dưới chú ý, học tập biến hóa vẻ mặt của Hứa Thanh, cuối
cùng diễn hơi tốt hơn một chút so với trước.
Mà đội trưởng nhìn qua những điều này, đáy lòng cảm khái, thật ra đây
chẳng phải là kịch bản nguyên vẹn, trong kịch bản nguyên bản của y, vẫn còn
tồn tại một chút ái hận tình cừu, có một số tuyến tình cảm, định chuyển thể
thành phim ngôn tình.
Nhưng tưởng tượng đến Thế tử lão gia gia bọn họ ở đây, tận mắt nhìn thấy
mình biên soạn về phụ vương của bọn họ, đội trưởng lo mình khả năng không
có cơ hội tiếp tục diễn được.
Cho nên y chỉ có thể bỏ qua, giờ phút này mắt thấy chỗ Ninh Viêm vẫn là
kém một chút hỏa hầu, vì vậy đội trưởng đi ra, đang muốn mở miệng.
Nhưng vào lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền đến từ trên bầu trời, rơi vào
bên trong tâm thần mọi người, khiến cho cả đám đang diễn tập, thân hồn đều
lập tức chấn động.
"Các ngươi đang làm mấy thứ lung tung rối loạn gì đấy!"
Theo giọng nói giống như thiên lôi vang vọng, thân ảnh đám người Thế tử
xuất hiện ở trên bầu trời, Ngũ nãi nãi mặt không cảm xúc, Minh Mai công chúa
thì nhíu mày, lão Bát một bên ôm tay, cười lạnh nhìn về phía Trần Nhị Ngưu.
Hứa Thanh cúi đầu với bầu trời bên trên.
"Lão gia gia....." Đội trưởng vội vàng lộ ra vẻ nịnh nọt, đang muốn giải
thích, giọng nói Thế tử, mang theo uy nghiêm truyền ra.
"Các ngươi diễn kịch, hoàn toàn không đúng!"
"Hứa Thanh, ngươi không cần đi diễn cái gì mà máu tươi, cũng không cần
đóng vai Thần quan, ngươi qua ngồi chỗ đám đá vỡ vụn trên tế đàn đi, cảm ngộ
sát ý của Trảm Thần Đài này lưu lại."
"Đây có trợ giúp cực lớn đối với tu hành của ngươi, nếu như ngươi có thể
cảm ngộ ra một tia sát niệm của Trảm Thần Đài nơi đây, ngươi coi như là đã lấy
được thiên đại tạo hóa, chuyến đi này không tệ."
"Đương nhiên hết thảy còn phải xem ngộ tính của ngươi như thế nào, có thể
cảm ngộ bao nhiêu, nhìn chính ngươi."
Hứa Thanh nghe vậy, trong mắt lộ ra kỳ mang, cúi đầu xưng vâng, sau đó đi
thẳng đến tế đàn phía trước, hắn đã sớm muốn đi cảm ngộ một chút, giờ phút
này bay nhanh tới gần, khoanh chân ngồi xuống trong bãi đá vụn, hai mắt khép
kín, bắt đầu cảm thụ khí tức nơi đây.
"Về phần ngươi, ngươi đi diễn Thần quan, bình thường không phải ngươi
làm hộ vệ sao, ngươi cứ diễn bản sắc của mình là tốt rồi."
Thế tử chỉ ngón tay vào đội trưởng.
Đội trưởng co đầu lại, đáy lòng không tình nguyện, nhưng trên mặt không
dám lộ ra, vội vàng chạy tới thay thế vị trí Hứa Thanh.
"Các ngươi tiếp tục, ta điều chỉnh và biên đạo cho các ngươi!"
Trong lúc nói, Thế tử hạ thân thể xuống, cùng đám người Minh Mai công
chúa ngồi ở một bên.
Dưới ánh mắt của bọn họ, tất cả mọi người trong lòng run sợ, bắt đầu diễn
tập, nhưng lần này hô ngừng không còn là đội trưởng, mà là Thế tử.
Dưới sự chỉ huy của lão, kịch bản cùng lời kịch nguyên bản cũng đã được
tiến hành điều chỉnh, thời gian dần trôi qua, mọi người cũng đều nhập kịch,
chậm rãi diễn lại cảnh tượng xưa giống như trong trí nhớ của Thế tử.
Về phần những cái tô vẽ hay hiệu ưng thêm kia, tương tự càng thêm chân
thật nếu so với đội trưởng đi làm.
Mà nhìn một chút, trong mắt bốn người Thế tử cùng Minh Mai công chúa,
cũng đều lộ ra hồi ức.
Chỉ có Hứa Thanh không hề tập diễn dịch, hắn khoanh chân ngồi ở bên
trong tế đàn vỡ vụn, lặng lẽ cảm ứng khí tức nơi đây.
Theo thời gian trôi qua, Hứa Thanh trong mơ hồ, cảm ứng được gió từ hư
vô đến thổi vào người, tụ tại trong lòng, rồi kéo ra từng trận gợn sóng.