Đao này vừa ra, hàn ý ngập trời, chấn động hết thảy.
Mà đại địa cũng đồng dạng sụp đổ.
Giờ phút này cửa thứ hai đám người Hứa Thanh đã từng đi qua, cái hạp cốc
lớn và thẳng tắp kia, theo núi đá tróc ra, đồng dạng lộ ra chân dung của bản thể.
Đó là vết đao rãnh của một tòa Trảm Sát Đài!
Màu đỏ trong đó, giống như thấm đẫm vô tận máu huyết, lộ ra sát khí kinh
người.
Về phần nơi Hứa Thanh khoanh chân ngồi, vô số đá vụn chắp vá tạo một cái
tế đàn hình tròn, tế đàn này cũng cực lớn và hòa hợp lại cùng với Trảm Sát Đài.
Nó trên chống Thiên Đao, dưới nối Trảm Sát Đài.
Tạo thành một kiện áp đao kinh thiên!
Mà hết thảy những cái này, cũng theo thấu kính Thiên Nhãn truyền lại vô
cùng rõ ràng tới trong tâm thần của chúng sinh.
Âm thanh vù vù vang vọng, ý chí mênh mông động trời, giờ khắc này trong
lòng mọi người nơi đây như là dời sông lấp biển, chúng sinh bên ngoài đều là
biến sắc.
"Trảm Thần Đài!"
Lão Bát nhìn qua hết thảy, la thất thanh.
Trảm Thần Đài, đó là đòn sát thủ mạnh nhất Chúa Tể Lý Tự Hóa tự nghĩ ra,
trong truyền thuyết, sau khi thần thông này hình thành, đao đầu tiên gã trảm ra
là trảm chính bản thân mình!
Thuật này nghịch thiên, độ khó khi tu hành càng là cực lớn, trong đám con
nối dõi của Lý Tự Hóa, chỉ có lão Cửu học được, những nhi tử hay nhi nữ khác
cũng đều khó có thể thi triển.
Vô luận là Thế tử hay là Minh Mai công chúa, đều không làm được, cho nên
giờ phút này chấn động trong lòng bọn họ là vô cùng to lớn.
"Hắn thật sự..... Thành công."
Thế tử thì thào nhìn Hứa Thanh rồi ngó lên màn trời, xem xét cái thế giới
này.
Trời của giới này thành đao, đất của giới này hóa thành đài.
Thanh đao màu xanh kia ẩn chứa sát ý tuyệt thế, huyết sắc trên đại địa lại
tràn ngập máu từ tội ác.
Mà bên trong kiện áp đao kinh thiên này, thứ kinh khủng nhất chính là sát
niệm bản thân nó ẩn chứa.
Sát niệm này chém qua vô số sinh linh, sát ý rất mạnh, đủ làm cho thiên địa
cùng chấn, khí thế hình thành dường như có thể thôn phệ vạn kiếp.
"Không ngờ, sinh thời còn có thể nhìn thấy Trảm Thần Đài....."
Minh Mai công chúa thì thào, trong mắt lộ ra hồi ức, Ngũ muội cũng giống
như thế, ngay cả lão Bát cũng đều trầm mặc, hồi ức trong mắt mang theo tốt
đẹp, cũng kèm theo đau khổ vì mất đi thân nhân.
Trừ bên ngoài cái này ra, còn có gợn sóng.
Mà giờ khắc này bên ngoài Tế Nguyệt đại vực, từng tộc quần ở trong một
cái chớp mắt ấy, toàn bộ đều dấy lên vô tận kinh hãi.
Bọn họ đã mất đi năng lực tư duy, mỗi người đều đắm chìm ở trong cảnh
tượng trong đầu.
Nhìn một màn chấn động như vậy, tâm thần phàm tục dấy lên sóng nhiệt
không cách nào hình dung, tựa như có một đoàn lửa sắp được đốt cháy trong
lòng của bọn họ, cuối cùng hóa thành chờ mong mãnh liệt tột cùng.
Bọn họ chờ mong, một khắc chém xuống!
Không chỉ là phàm tục, tu sĩ cũng là như thế, những người có sự chất vấn
đối với tính chân thật của cảnh tượng này lúc trước, bây giờ nhìn qua hết thảy
trong cảnh tượng, cơn do dự của bọn họ đã sớm tan thành mây khói.
Đây đích xác là chân thật!
Nhất là tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện, bọn họ thân ở bên trong quân phản kháng
khắp nơi, đối với bọn họ mà nói, giờ phút này đã hoàn toàn ý thức được, cảnh
tượng này sẽ mang đến trùng kích như thế nào cho chúng sinh.
Cho nên từng người bọn họ cố nén kích động, nhìn không chuyển mắt,
muốn xem thật kỹ... Một đao chém xuống cuối cùng!
Về phần Hồng Nguyệt Thần Điện, giờ phút này đã hoàn toàn phát cuồng,
Điện hoàng đi ra bên ngoài, dùng hết thảy thần thông pháp thuật, bọn họ đã tập
trung vào Thanh Sa đại mạc, vì vậy vô số tu sĩ Thần Điện trực tiếp chạy tới
Thanh Sa đại mạc.
Bao gồm tự thân của Điện Hoàng cũng ở trong đó.
Bởi vì gã cũng đồng dạng vô cùng rõ ràng, cảnh tượng này là chân thật, gã
càng hiểu rõ ý nghĩa của cảnh tượng này.
Mà dưới vạn chúng nhìn chăm chú, trong thiên địa nổ vang, cảnh tượng xuất
hiện ở trong đầu chúng sinh, thật ra đã cải biến.
Bởi vì ở hiện trường thu lại cảnh tượng, theo Trảm Thần Đài hình thành,
một màn ký ức Viễn Cổ, huyễn hóa……từ trong ra tới.
Màn ký ức đó đã che mất thân ảnh đám người Ninh Viêm, đã trở thành thứ
duy nhất ở nơi đây.
Đó là ký ức chém giết cuối cùng của chính Trảm Thần Đài.
Gió Viễn Cổ thổi qua bầu trời màu xanh, đụng vào màn trời huyết sắc, dấy
lên tầng tầng rung động, khuếch tán ra hết thảy mọi nơi mà tầm mắt có đạt tới.
Bầu trời tương tự cùng Hứa Thanh đã từng nhìn thấy trong thủy mặc, nhưng
cũng không hoàn toàn giống.
Giống nhau chính là một nửa màn trời màu xanh và một nửa màu đỏ, khác
biệt chính là song phương hiển nhiên là đã trải qua một trận chém giết kinh
thiên động địa.
Cho nên bầu trời tựa như là mặt kính, vỡ vụn hơn phân nửa.
Đại địa càng là sụp xuống, đã trở thành một mảnh biển tím.
Có thể nhìn thấy trong đó có vô số hài cốt, nam nữ già trẻ, phàm tục cùng tu
sĩ, toàn bộ đều có, vô cùng thê thảm.
Về phần thân ảnh cao lớn đứng giữa thiên địa trong cảnh tượng, chiếu vào
trong đầu chúng sinh, cũng tương tự bầu trời, nhấc lên chấn động.
Chúng sinh, lần đầu tiên thấy được Chúa Tể.
Chúa Tể Lý Tự Hóa khép kín hai mắt, lông tóc không tổn hao gì, thân hình
cao lớn đội trời đạp đất, khí thế hám thiên chấn địa.
Mà Xích Mẫu đối diện kia, xúc tu nửa người dưới vỡ vụn hơn phân nửa,
những ngôi sao cũng tương tự vỡ vụn rất nhiều.
Giờ phút này bên trong những ngôi sao tan vỡ đó, còn có rất nhiều máu thịt
rơi xuống.
Nhìn thấy mà giật mình.
Những thứ này, đều là chúng sinh bị Xích Mẫu một đường đi tới đã nuốt
vào.
Nhìn qua Xích Mẫu, cả đám phàm tục cùng tu sĩ Tế Nguyệt đại vực đều
theo bản năng hít sâu, điều này cũng đồng dạng là lần đầu tiên bọn họ chân
chính trông thấy Xích Mẫu.