QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hoặc là, dùng cái từ ‘dường như’ này cũng chưa quá thỏa đáng.

Bởi vì một khắc ấy, những ký ức trôi qua đang thật sự biểu lộ ra từ hư ảo,

dần dần hóa thành chân thật.

Mà những thứ cảnh tượng chân thật đó, một khi chúng nó hình thành thì có

thể thay thế hiện tại.

Vào thời khắc này thời gian trở nên khó có thể nắm lấy, nó không còn là

chảy xuôi về phía trước, cũng không còn ngược dòng về phía sau, mà biến

thành một cái vòng xoáy.

Bên trong cái vòng xoáy này, có quá khứ của Hứa Thanh, có hiện tại và

cũng có tương lai của hắn.

Chỉ là cảnh tượng tương lai là một mảnh mơ hồ, một chút xíu cũng nhìn

không rõ, bây giờ sau khi giao hòa cùng một chỗ, liền càng là như vậy.

Mà cái từ thời gian này, cũng biến thành lạ lẫm.

Dường như đã không có khái niệm vốn có của bản thân nó!

Có lẽ, hai chữ ‘thời gian’, chỉ là sinh mệnh có trí tuệ vì muốn bản thân dễ

dàng lý giải, do đó định nghĩa cho nó.

Chân chính trên thực tế, nó không cần bất luận cái định nghĩa gì, hết thảy

khái niệm cũng chưa chắc có thể biểu hiện nguyên vẹn.

Tâm thần Hứa Thanh cuộn trào, cái nhận thức kỳ quái này cứ như vậy tràn

vào trong đầu của hắn.

Phá vỡ hết thảy.

Mà thế giới ở trước mắt Hứa Thanh, cũng lần nữa xuất hiện biến hóa.

Trong mơ hồ, hắn nhìn thấy một tôn Thần Linh không thể diễn tả, đang

hành tẩu trong hư vô, sờ vào từng cái vòng xoáy thời gian như chơi đùa.

Cũng thấy đám Thần mà mỗi cá nhân đều khác biệt nhau, Hứa Thanh có thể

trông thấy nhưng không cách nào dùng ngôn ngữ để mô tả, dường như miêu tả

là hành động không được cho phép.

Hắn nhìn thấy vô số ngôi sao đang tan vỡ toái diệt, lại có càng nhiều nhật

nguyệt đang hình thành.

Nhưng cuối cùng lại bị lấy xuống, bị đám Thần đặt ở trên người trở thành

hoa văn.

Còn có dạng Thần biến thành khí cụ mà Hứa Thanh xem không hiểu, hợp

thành sự vật cùng với sắc thái hắn không thể giải thích vì sao.

Mà tinh không cũng là như thế, Hứa Thanh nhìn thấy một Thần Linh cầm

lấy ngôi sao tạo thành bàn chải, đang chà lên.

Chỗ được chà lên, tinh không đang dần biến lớn.

Một màn như thế là không thể tưởng tượng được, cực kỳ không chân thực.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo hết thảy lại biến mất, biến thành mông lung

và thay đổi bộ dáng, tựu thật giống như toàn bộ những thứ lúc trước, đều là Hứa

Thanh tự mình suy nghĩ, vì vậy liền tạo thành.

Khó có thể lý giải, không thể tưởng tượng nổi.

Vào thời khắc này thức hải của Hứa Thanh run rẩy và nổ vang, tất cả cảnh

tượng đó khiến cho hắn không cách nào tin tưởng.

Thậm chí hắn còn nhìn thấy từng vị Hoàng giả mặc đế bào đang thống khổ

kêu rên, vùng vẫy bên trong, ý đồ phản kháng, nhưng ở trước mặt Thần Linh,

hết thảy tựa hồ không có ý nghĩa.

Câu lẩm bẩm đến từ tàn diện Thần Linh, dường như câu chú ngữ đó đã khai

lập ra một cái thiên địa kỳ quái.

Ở trong nơi này...

Thời gian mà ngươi nhận biết, trong lòng của Thần Linh vốn không phải cái

ý nghĩa ấy.

Không gian mà ngươi lý giải, trong cảm giác của Thần Linh, cũng không

phải là cái hàm nghĩa đó.

Tri thức mà ngươi nắm giữ, trong mắt của Thần Linh, khả năng không phải

chính xác.

Thậm chí chỗ ngươi đã thấy, cũng đều là từ Thần Linh trong lúc vô ý cho

ngươi nhìn thấy.

Sở dĩ nói là vô ý, bởi vì đám Thần sẽ không cố ý đi làm như vậy.

Tất cả những điều này, để cho ý thức Hứa Thanh muốn tan vỡ.

Cho đến trong nháy mắt tiếp theo, một thân ảnh xuất hiện ở trước mặt của

hắn, tựa như một ngọn núi cực lớn, cản trở tất cả mọi thứ bên bên ngoài cho

hắn, che đậy hết thẩy hỗn loạn cho hắn, ngăn chặn toàn bộ ánh mắt, mà cảm

giác của Hứa Thanh, rốt cuộc vào thời khắc này khôi phục lại.

Thân thể của hắn oanh một tiếng rơi xuống đất, gợn sóng trong nội tâm cùng

với nhận thức cuộn trào hóa thành từng luồng sóng lớn, không ngừng oanh kích

tinh thần của hắn, khiến cho thân thể của hắn đứng không vững.

Trong khi lảo đảo rút lui, Hứa Thanh không cách nào áp chế mà phun ra một

ngụm máu tươi.

Biểu cảm của hắn không ngừng biến hóa, chợt ngẩng đầu nhìn Minh Mai

công chúa ngăn cản ở trước mặt mình.

"Đã cảm giác thấy chưa?"

Minh Mai công chúa xoay người, mắt có thâm ý ngóng nhìn Hứa Thanh.

Hô hấp Hứa Thanh dồn dập, trong lòng như phong bạo nổ vang, dường như

có vô số sấm sét đang nổ, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ mãnh liệt, cho đến một lát

sau hắn mới miễn cưỡng khôi phục một chút.

Trùng trùng điệp điệp gật đầu.

"Thần đang nói cái gì? Còn nữa, ta cảm giác mình thấy được, nhưng hình

như lại không thấy được, ta rõ ràng nhớ kỹ, nhưng dường như lại lãng quên."

"Tất cả cảnh tượng, hết thảy tất cả tựa như đều lật đổ."

Thân thể Hứa Thanh run rẩy, trải qua lần này thì cảm giác lạnh như băng hồi

nhỏ lại lần nữa nổi lên trên thân thể của hắn, hắn cảm thấy rất lạnh, lạnh đến tận

xương tủy, đóng băng linh hồn...

"Thần đang đếm ngược thời gian."

Minh Mai công chúa nhẹ giọng mở miệng.

"Từ sau tàn diện Thần Linh đến, tu hành, thật ra là một loại đau khổ bất đắc

dĩ, cũng là một con đường không có lối về."

"Phiến thế giới này, dị chất không chỗ nào không có, có dị chất có thể cảm

giác, có loại lại không thể dòm ngó."

"Chúng nó xâm nhập vạn vật thế gian, khiến cho hình thái cùng tính chất

bên trong bị cải biến, có hóa thành tro bụi, có trở thành ác nguyên."

"Mà chúng sinh phàm tục…Lại càng là như vậy, tiến trình sinh mệnh cũng

bị cải biến, biến thành cần phải đi thích ứng."

"Đối với tu sĩ mà nói, sự phát hiện này giống như càng nghiêm trọng hơn, tu

sĩ cấp thấp sẽ phát sinh dị hoá, khi đến điểm giới hạn, hoặc là tử vong, hoặc là

trở thành dị thú."

"Chỉ có tiến vào trung giai mới là hạnh phúc nhất, thời điểm này phần lớn

đều cho rằng có thể áp chế dị chất, có thể bỏ qua, nhưng trên thực tế đó là bởi vì

chướng ngại về nhận thức, do không biết rõ nên mới thấy hạnh phúc."

"Cho tới khi tu hành đến đẳng cấp cao……Nhận thức mở rộng, sẽ cải biến

hết thảy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi