QUANG ÂM CHI NGOẠI


Hứa Thanh trầm ngâm, từ trong túi da xuất ra một bao linh tệ, ước chừng hơn 200 khối, ném tới.

Lão đầu sững sờ.

- Nếu như bao hàm cả việc bảo hộ bên ngoài, vậy ta trả giá tiền thuê phòng hai ngày, bây giờ ngươi có thể bảo vệ ta.

Hứa Thanh nghiêm túc nói.

Lão đầu cầm lấy linh tệ, ngây người một lát, nhìn linh tệ một chút, lại ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh, sau một hồi khá lâu liền phát ra một tiếng thở dài nghẹn khuất, hai nửa đầu người lại khép kín lại, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

- Ọt ọt ọt ọt!
Cách đó không xa, con mãng xà lộ đầu ra khỏi khách sạn, phát ra tiếng vang.

- Câm miệng, ta biết rõ hắn nói có đạo lý!
Lão đầu hằm hằm nhìn con mãng xà.

Thật sự là một người biết giảng đạo lý, hết lần này tới lần khác!  
Hứa Thanh cũng là một người nói rất có đạo lý, lão không tìm được nơi phản bác.


Đối phương xác thực cũng không phá hỏng quy củ của mình, lại cho mình linh tệ, nếu thuận theo kiên trì của mình lúc trước, thì dựa theo đạo lý, giờ phút này lão sẽ phải đi bảo hộ đối phương!  
Tất cả những thứ này làm cho đáy lòng của lão đầu có một cảm giác rất là bất đắc dĩ, giờ phút này lão đứng ở nơi đó, nhìn vào Hứa Thanh, Hứa Thanh cũng nhìn lão.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, sau một lúc lâu, lão đầu thở dài.

- Ta sẽ cho ngươi biết manh mối của hai tên tội phạm truy nã, ngươi dựa theo manh mối đi bắt người đi, đừng đến chỗ của ta nữa.

Nói xong, lão đầu cầm ra một ngọc giản, sau khi lạc ấn một chút tin tức vào bên trong liền ném cho Hứa Thanh, thu túi linh tệ rồi đi về phía khách sạn, cũng không quay đầu lại.

Theo lão rời đi, những sợi dây thừng ở bốn phía tiêu tán, con mãng xà trong khách sạn ngẩng đầu, từ rất xa nhẹ gật đầu tựa như chào hỏi với Hứa Thanh, sau đó cũng dần tan biến.

Hứa Thanh nhìn ngọc giản trong tay, bên trong có hai địa điểm cùng tên của hai gã tội phạm truy nã, sau khi cất đi hắn cúi đầu thu hồi một chút bột phấn rất khó phát hiện ở trên vách tường bốn phía, lại đổ một chút thuốc vào trên mặt đất để trung hoà chất độc.

Sau đó đi qua đường, đi về nơi ẩn thân lúc trước, trên đường đi tay phải không ngừng vung vẩy rất nhẹ, khiến cho tất cả phấn độc ở trên mặt đất cùng với phân độc trong không khí ở đoạn đường này đều bị trung hoà, sau đó đi tới nơi hắn từng ẩn thân, lại tiếp tục xử lý như vậy một chút.

Cuối cùng, hắn đào 7-8 gốc cây màu xanh lên.

Những gốc cây màu xanh kia đều không sống nổi nữa, phía trên ẩn chứa 5 loại độc.

Hắn vừa rồi biến hóa vị trí, vốn là vì làm tốt chuẩn bị, bất kể vị trí vốn có của hắn, hay là nơi hẻo lánh hắn ẩn nấp ở phía đối diện, đều được hắn bố trí phấn độc từ trước.

- Trúng 37 loại độc của ta, vậy mà còn không lập tức phát tác!
Xử lý xong chỗ độc, Hứa Thanh quay lại nhìn khách sạn, ánh mắt nheo lại, quay người nhanh chóng rời đi.

Mà sau khi hắn rời đi, thần sắc bình tĩnh của lão đầu trong khách sạn lập tức biến mất, hô hấp trở lên dồn dập, lập tức lấy đan dược ra, sau khi lấy ra hơn 10 loại đan dược giải độc rồi nuốt vào, lại nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, đốt cháy cái túi da Hứa Thanh đưa cho.

Linh tệ bên trong ở dưới hỏa diễm mãi không tan chảy.

- Tiểu tử này thật âm độc, trên đường đi đều là độc, ngay cả linh tệ đưa cho ta cũng đều bôi độc!
Lão đầu nghiến răng, trên thực tế sở dĩ vừa rồi lão chịu thỏa hiệp, một mặt là Hứa Thanh nói có đạo lý, một phương diện khác là!  
Lúc đó lão đã sắp không khống chế nổi độc tố trong cơ thể muốn bộc phát nữa.

Cái nguyên nhân sau chiếm hơn nửa nhân tố.

- Tuổi còn nhỏ, nhưng hành động giống như!  

Về sau trưởng thành, tên này chính là một sát tinh thoát ly khỏi nhân tộc.

Lão đầu thở d0'c một hơi, nói thầm với tiếng ọt ọt ọt ọt trên xà nhà.

- Ngươi thích hắn?
- Hắn cũng thích ngươi, ngươi không chú ý tới sao, mỗi lần ngươi xuất hiện, vị trí mà hắn nhìn vào đều là chỗ lá mật của ngươi.

Lão đầu cười lạnh.

Tiếng ọt ọt im bặt mà dừng.

Cảnh ban đêm bên ngoài lúc này vô cùng tối tăm, Hứa Thanh chạy nhanh trên đầu đường, tốc độ rất nhanh, lão đầu cho địa điểm, dĩ nhiên hắn sẽ không tin tưởng hoàn toàn, cho nên sau khi suy nghĩ, hắn xuất ra lệnh bài thân phận truyền âm một phen, sau đó thu hồi lệnh bài, trầm ngâm một lát, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.

Vị trí đầu tiên có chút hoang vu, sau khi Hứa Thanh đến liền ngồi đợi thật lâu, quan sát vô cùng là cẩn thận, cuối cùng xác định nơi đây mặc dù đã từng có người cư trú, nhưng giống như đã thật lâu chưa có trở về.

Cho nên bỏ qua, đi tới vị trí thứ hai.

Vị trí thứ hai là sòng bài, có rất nhiều người ở nơi này, đủ loại thanh âm huyên náo truyền khắp bốn phương, Hứa Thanh ngồi xổm trên một cái phòng cách đó không xa, lạnh nhạt quan sát tất cả.

Dựa theo ngọc giản lão đầu đưa cho, một tên tội phạm truy nã tên là Tôn Đức Vượng mấy ngày gần đây đến Ngạn Thượng, mỗi ngày đều đánh bạc ở chỗ này.

Vị này không phải nhân tộc mà là ngoại tộc, tu vi không tầm thường, Ngưng Khí tầng chín, ngày bình thường hoạt động mạnh ở trên biển cấm, làm nghề hải tặc, danh khí không nhỏ, trên ngọc giản truy nã cũng có chút danh tiếng, đối phương thuộc về một cái tổ chức tên là Tố Hải Quỷ.

Cái tổ chức này là một trong mấy thế lực hải tặc đang hoạt động mạnh ở trên biển cấm.


Về phần Tôn Đức Vượng, gã được treo giải thưởng cực cao, đạt đến 40 linh thạch, mà nguồn gốc treo giải thưởng nhiều như vậy là do có trọn vẹn hơn mười nhóm thuyền buôn tích lũy vào trong đó.

Từ đây có thể thấy được người này ở trên biển rất hung tàn.

Cho nên Hứa Thanh cũng không hành động thiếu suy nghĩ, quan sát hơn nửa canh giờ, nhìn các loại dân cờ bạc ra ra vào vào, nghe bọn họ nói chuyện về bài bạc, trong đó có người quẫn bách, có người hào sảng, có người hăng hái, có người đắng chát mờ mịt.

Sau khi xác định chung quanh đây không có chấn động linh năng rất cao, Hứa Thanh suy nghĩ một chút, cũng không lựa chọn đi vào xem xét, mà vẫn chờ đợi ở bên ngoài như trước.

Cứ như vậy, thời gian dần trôi qua, hai canh giờ sau, lúc sắc trời sắp sáng, rốt cuộc Hứa Thanh cũng chờ được mục tiêu.

Đó là một người mập mạp mặc cẩm bào lớn, bộ dáng như một lão gia viên ngoại, đi ra từ bên trong sòng bạc, nhưng chưa đi được mấy bước, gã liền cảnh giác ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào đúng chỗ ẩn thân của Hứa Thanh, ánh mắt lập tức nheo lại, lộ ra một tia nguy hiểm.

- Hôm nay thật là tà môn, khiến số bạc của lão tử mấy ngày hôm trước đánh được đều thua hết, ra bên ngoài còn gặp phải người muốn săn bắt lão tử, một tên Ngưng Khí tầng bảy cũng dám học người khác đi săn, chán sống rồi đúng không? Đúng lúc cho lão tử xả tức một hồi!
Nói xong, tên mập mạp này bỗng nhiên cất bước, vọt tới nơi trốn của Hứa Thanh.

Lúc này đã cách hừng đông không xa, hàn mang trong mắt Hứa Thanh lóe lên, cũng lao thẳng ra.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi