QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trong nửa tháng qua gần như hắn đều ở tiểu thế giới trong mảnh vỡ, hắn

biết rõ, thời gian đang rất cấp bách, bất kể là cục diện bên ngoài hay Hồng

Nguyệt tinh thần chậm rãi đến gần cũng đều báo trước một việc.

Đại nạn sắp tới rồi.

Thế nên trong nửa tháng này Hứa Thanh không hề lãng phí một giây phút

nào, hắn đắm chìm trong việc tinh luyện Thần tử và ấp trứng.

“Dầu” mà Đội trưởng cần thật ra chính là máu có chứa ý thức hỗn loạn và

điên cuồng của đám Thần tử này.

Lúc này, sông băng trong tiểu thế giới đã tan rã, mặt đất thuần một màu đen,

có thể thấy vô vàn vỏ trứng vỡ cùng với hằng hà sa số Thần tử.

Giữa không trung một mặt trăng màu tím mọc lên, lan ra sức mạnh từ quyền

hành Hồng Nguyệt, trong lúc bao phủ mảnh thế giới này cũng đồng thời cung

cấp điều kiện để ấp trứng Thần tử, vả lại còn có tác dụng tăng thêm khống chế

với chúng.

Trên mặt đất, toàn bộ Thần tử đều quỳ xuống, trên thân chúng có rất nhiều

vết thương, máu tươi từ đó chảy ra rồi hòa vào dấu tay khổng lồ bên dưới.

Hình thành một mặt hồ nước.

Quá trình cũng có thể coi như thuận lợi dù số lượng khá nhiều nên thi

thoảng sẽ có Thần tử mất khống chế, nhưng chúng đều bị Hứa Thanh trấn áp

ngay lập tức, vết thương trên thân chúng cũng đều tự mở ra do sự ảnh hưởng

của quyền hành Hồng Nguyệt.

Mà máu tươi chảy xuống khiến đám Thần tử không thoát khỏi suy yếu, tới

cuối cùng sẽ héo khô rồi chết đi.

Tới khi đó thi thể của Thần tử chết đi sẽ bị Hứa Thanh ném cho các Thần tử

khác làm thức ăn, từ đó đổi lại càng nhiều máu tươi hơn nữa.

Trong lúc đó Hứa Thanh cũng tới Nghịch Nguyệt Điện mấy lần, đem máu

tươi của Thần tử dung nhập vào cánh cửa trong điện phủ cao nhất.

Máu này đúng là có tác dụng thật, khi nó dung nhập vào trong, đồ đằng

Xích Mẫu rõ ràng đã rung lên, ngọn lửa hy vọng trào ra từ các miếu thờ trong

Nghịch Nguyệt Điện lại càng bùng cháy mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Thứ mà đồ đằng Xích Mẫu hấp thu cũng dần biến thành nuốt lửa, chính bản

thân nó cũng dần tự thiêu đốt.

Trong lúc thiêu đốt, đồ đằng dần trở lên mơ hồ, mà Đội trưởng cũng càng

thêm điên cuồng, gặm cắn với tốc độ nhanh hơn nữa.

“Tiểu A Thanh, chưa đủ dầu, lại lấy nhiều hơn nữa đi.”

“Khiến đám lửa này cháy lớn hơn nữa!”

“Hy vọng ở ngay trước mắt rồi, chỉ cần chúng ta thiêu hủy phong ấn của

Xích Mẫu thì sẽ đẩy cánh cửa này ra được, đến lúc đó... chúng ta chính là chủ

nhân của Nghịch Nguyệt Điện!”

“Thời khắc khi chúng ta trở thành chủ nhân của Nghịch Nguyệt Điện cũng

chính là ngày Hồng Nguyệt Thần điện gặp đại nạn!”

Đội trưởng vô cùng phấn khích, vừa gặm cắn vừa truyền ra thần niệm.

“Cách thời gian Xích Mẫu tới, dựa trên việc tính toán tốc độ của Hồng

Nguyệt tinh thần thì nhiều nhất chỉ còn chín tới mười tháng nữa.”

Hứa Thanh nhẹ giọng nói.

“Thế nên ta mới đang vội đây.” Đội trưởng hung hắn cắn mạnh một miếng.

“Tiểu A Thanh, tất cả chuẩn bị của ta về cơ bản cũng đầy đủ rồi, giờ chỉ còn

hai bước nữa!”

“Bước đầu tiên chính là Nghịch Nguyệt Điện này, một khi chúng ta thành

công thì ta có thể lợi dụng Nghịch Nguyệt Điện, nháy mắt cảm ứng huyết nhục

bị chia năm xẻ bảy của mình trong kiếp trước.”

“Hiện giờ ta đã có thể cảm ứng một phần nhỏ rồi.”

“Tới lúc đó, kết hợp với bố cục chúng ta bài bố sẵn là chúng ta sẽ có đủ khả

năng hủy diệt Hồng Nguyệt Thần điện.”

“Một khi Thần điện bị tiêu diệt, chúng ta có thể tiến vào bình nguyên Sám

Hối, nơi đó có thân thể của Chủ tể!”

“Thân thể này là bước cuối cùng để chúng ta xử lý Xích Mẫu, cũng là bước

quan trọng nhất!”

Hứa Thanh gật đầu.

“Ta ở bên ngoài sẽ ép thêm nhiều dầu hơn, có lẽ cần thêm chút thời gian

nhưng chắc là đủ.”

Đội trưởng nghe thế thì phấn khởi lắm.

“Ha ha, ta rất mong chờ đấy, Tiểu A Thanh, hành trình tới Tế Nguyệt đại

vực của chúng ta đã tới hồi kết rồi, nhiều năm qua ta vẫn tìm cách cắn nuốt

Thần Linh, cuối cùng cũng tới lúc hành động thật sự!”

“Ngươi nghĩ mà xem, đây là Xích Mẫu đấy, chuyện chúng ta cắn nuốt nàng

chắc chắn sẽ truyền khắp quận Phong Hải, truyền khắp đại vực của Nhân tộc,

truyền khắp cả đại lục Vọng Cổ này.”

“Đến lúc đó tộc Hắc Thiên gì đó đều là rác rưởi hết!”

“Nhân Hoàng trông thấy chúng ta chưa biết chừng cũng phải khách khí ấy

chứ, lão đầu tử gặp chúng ta có lẽ còn kinh ngạc tới há hốc mồm nữa kìa.”

“Đây mới là chuyện lớn giúp danh tiếng chúng ta vang khắp Vọng Cổ, cũng

là chuyện chưa từng có từ khi Thần Linh xuất hiện tới giờ!”

“Đợi chúng ta làm xong thì thân phận Quận thủ tương lai của quận Phong

Hải sẽ không còn xứng với ngươi nữa, chúng ta phải có mục tiêu cao hơn.”

Không thể không nói, riêng về khoản kích động lòng người thì Đội trưởng

quả là lợi hại.

Hứa Thanh nghe Đội trưởng nói thế, trong đầu hiện lên cảnh tượng ở quận

Phong Hải, Thất gia, Tử Huyền, Thất Huyết Đồng và tất cả mọi người ở quận

Phong Hải, hắn đột nhiên ngẩn ngơ.

“Rõ ràng là tới Tế Nguyệt đại vực chưa được bao lâu, cũng chỉ có mấy năm

thôi nhưng ta lại cảm thấy như đã qua vô số tháng năm...”

Hứa Thanh hiểu, sở dĩ hắn có cảm giác như thế bởi lần này hắn đã trải qua

quá nhiều chuyện ở Tế Nguyệt đại vực, hơn nữa tu vi nhảy vọt cũng góp phần

gia tăng cảm giác ấy.

“Đại sư huynh, ta nhớ sư tôn.”

Hứa Thanh nhẹ giọng nói.

“Nhanh thôi, chúng ta rất nhanh sẽ trở về thôi!”

Đội trưởng cắn mạnh một miếng rồi đắc ý đáp.

Hứa Thanh gật đầu, rời khỏi Nghịch Nguyệt Điện.

Trong nửa tháng vừa qua, cùng với việc chiến tranh bùng nổ thì thân phận

khác trong Nghịch Nguyệt Điện của hắn cũng càng thêm nổi danh.

Tất cả đều vì Hàng Trú Đan.

Dù trong hiện thực hắn không có đầy đủ nguyên liệu nên không thể tạo ra

đan dược làm giảm năm phần nguyền rủa nhưng đầu óc nhanh nhẹn kết hợp với

Độc Cấm mục cũng giúp hắn khiến nguyền rủa giảm xuống ba phần.

Mà chuyện làm nguyền rủa vĩnh viễn giảm bớt ba phần cũng khiến toàn bộ

Nghịch Nguyệt Điện bùng nổ, dù đang giữa thời kỳ chiến tranh cam go đi chăng

nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi