QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hang sâu này rất lớn, xung quanh rải rác vô số đá vụn, mang tới cảm giác

như một phế tích, còn có vẻ cổ xưa của năm tháng, khiến người nào tới gần

cũng cảm nhận được sự thăng trầm của nhân sinh.

Mà không trung giữa hang sâu lại có một tòa điện phủ.

Điện phủ này cũng không bình thường mà lại treo ngược, chất liệu quỷ dị,

làm bằng đất đá và huyết nhục, trên đó có rất nhiều xúc tua cùng chất liệu tỏa ra

bốn phía, liên kết lên xuống.

Nhìn từ xa trông như một cây tiên nhân cầu*.

(*仙人球 - Một loại xương rồng thân tròn nhiều gai)

(*仙人球 - Một loại xương rồng thân tròn nhiều gai)

Đám tượng đất đưa Hứa Thanh tới đây dừng lại trước hang sâu, điện thờ hạ

xuống, đặt trên mặt đất, sau đó tất cả tượng đất lập tức quỳ lạy thần điện treo

ngược giữa không trung rồi không nhúc nhích gì nữa.

Hứa Thanh lặng im bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn mọi thứ trước mắt, đáy

lòng không khỏi dậy sóng, lúc này cánh cửa điện phủ treo ngược kia lại đột

nhiên mở ra, như thể nghênh đón Hứa Thanh.

Xuyên qua cánh cửa mở rộng, Hứa Thanh có thể trông thấy rõ ràng bên

trong đại điện dùng sao trời làm mái, dùng Mặt Trời và Mặt Trăng làm cột, giữa

sảnh có một pho tượng đất cao sừng sững, bố cục cao đến mức là loại cao nhất

Hứa Thanh từng thấy cả đời này.

Bên trong không có vật thờ cúng nào, chỉ có một bích họa cực lớn, nhìn rất

nổi bật.

Dù tất cả đều bị đảo lộn bởi điện phủ treo ngược nhưng Hứa Thanh vẫn có

thể trông rõ nội dung trên bích họa.

Trong bích họa là một mặt biển rộng.

Kỳ lạ nhất là bầu trời trong tranh lại có rất nhiều tôm cá bay lượn, có lớn có

nhỏ.

Nhìn xuống mặt biển lại thấy vô vàn chim chóc đang chao cánh giữa biển

sâu.

Tất cả đều đảo ngược, chim chóc vốn trên không trung lại trở thành cá dưới

biển, mà cá dưới biển thì hóa thành chim, không biết chúng đổi thân phận cho

nhau hay thế giới trong tranh này vốn đã là một nơi kỳ dị như thế.

Trong tranh, giữa biển và trời có một tượng thần khoanh chân ngồi.

Tượng thần này là một con Hồ Ly Bùn khổng lồ, người mặc áo bào đỏ, trên

mặt bôi đầy son phấn, lúc này giữa bức họa, hồ ly mở bừng hai mắt rồi nhìn

Hứa Thanh, miệng cười quyến rũ.

Sau đó nó đứng dậy, bước chân uyển chuyển mang theo nét phong tình vô

hạn, từng bước từ thế giới trong bích họa ra ngoài.

Chớp mắt khi nó ra ngoài thì dáng vẻ cũng thay đổi, hóa thành một nữ tử

phong tình vạn chủng.

Áo bào đỏ trên người nữ tử trở thành lụa mỏng, nhẹ nhàng bao bọc lấy da

thịt trắng mịn như tuyết, mang tới cho người xem cảm giác chỉ cần gió nhẹ lướt

qua là lớp lụa mỏng sẽ trượt khỏi vai ngay.

Trắng đỏ đan xen càng khiến vẻ đẹp thêm rung động lòng người.

Bộ ngực cao cao cùng với đôi chân dài thẳng tắp như ẩn như hiện sau lớp

lụa đỏ, nhìn qua rất thanh mảnh, đặc biệt là khi bước đi thân thể mềm mại khẽ

đong đưa, để lộ cái đuôi phía sau cũng đang lắc lư, tràn đầy mê hoặc.

Vòng eo nhỏ nhắn sau lớp lụa đỏ chẳng đủ một vòng ôm, đôi chân ngọc khẽ

tách ra theo bước chân, thấp thoáng cảm giác hấp dẫn không nói thành lời.

Hơn nữa đường cong thắt lưng duyên dáng khiến cho nữ tử tuyệt mỹ này

càng thêm xinh đẹp, quyến rũ như thấm vào tận xương cốt.

Sau vài bước nữ tử đã ra khỏi điện phủ giữa hang sâu tựa như phế tích, đi

thẳng tới chỗ Hứa Thanh.

Nhìn từ xa, hình ảnh này có cảm giác vô cùng duy mỹ, mặt đất rách nát, phế

tích hoang vu, hang sâu tối đen, thần điện đảo ngược cùng với tượng đất quỳ lạy

khắp nơi.

Hết thảy khiến nữ tử đang bước tới trở thành điểm rực rỡ duy nhất tại đây.

Nàng bước từng bước một, tới trước mặt Hứa Thanh.

Làn gió thơm ngát ập vào mặt, cảm giác xao động không thể kìm nén bùng

lên trong lòng Hứa Thanh, hóa thành một luồng hơi nóng, tán loạn khắp thân

thể, như vô số dã thú cuồng bạo đang muốn bùng nổ trong người hắn.

Hứa Thanh thở dốc, dù hắn cũng từng trải qua chuyện này nhưng lần này rõ

ràng rất khác.

Chỉ là hắn biết, đây là ảnh hưởng của vị cách.

“Chắc chắn là vị cách!”

Ý chí của Hứa Thanh rất kiên định, hắn thở sâu, lùi ra phía sau vài bước rồi

cúi đầu nói.

“Gặp qua tiền bối.”

Đôi chân ngọc của Hồ Ly Bùn hơi khựng lại, sợi tóc và lụa đỏ trên người bị

gió nhấc lên, phất phới trước mặt Hứa Thanh.

Trong đôi mắt phượng như tràn sóng nước của nàng, lúc này không ngập vẻ

nhu tình mà lại là biển lửa hừng hực, khiến toàn thân nàng càng thêm nóng

bỏng, nàng nhìn chằm chằm Hứa Thanh, không nhịn được khẽ liếm đôi môi đỏ

mọng.

Thanh âm mềm mại quanh quẩn khắp bốn phía.

“Công tử, đã lâu không gặp.”

Nói xong Hồ Ly Bùn nhẹ nhàng nện bước, lắc lư thắt lưng làm người khác

tim đập chân run, vòng tới sau lưng Hứa Thanh.

Nhẹ nhàng hít một hơi với vẻ say mê.

“Hương vị trở nên càng khiến lòng người ngứa ngáy mong chờ rồi.”

“Những ngày không gặp ta luôn mơ thấy hương vị của ngươi, đúng là làm

người mơ tưởng thèm khát... tu vi như thế mà vẫn còn đầy đủ nguyên dương,

quả là hi hữu.”

“Tiếc là ngươi còn quá trẻ nên không biết cái tốt của tỷ tỷ, lại coi nhầm tiểu

xà thành bảo bối, làm tỷ tỷ quá mức đau lòng.”

Nữ tử nghếch bộ ngực cao thẳng, thanh âm quyến rũ mang theo ngọt ngào

như hoàng oanh hót vang, như nước chảy róc rách, như tiếng trời phủ tiên, dư

âm vô tận.

Rơi vào tai Hứa Thanh, thấm vào tâm thần, khiến hơi thở của hắn lần thứ

hai gấp gáp hơn, hắn theo bản năng dịch ra một khoảng, sau đó quay đầu nhìn

nữ tử sau lưng.

“Đệ đệ đừng chạy mà, tỷ tỷ tha thứ cho ngươi đấy.”

“Ai bảo đệ đệ thối ngươi quyến rũ tới vậy chứ, nhìn ngươi thôi là trong lòng

tỷ tỷ đã rất vui vẻ rồi.”

Hồ Ly Bùn đảo mắt, ánh mắt nóng rực như có thể nhìn thấu Hứa Thanh từ

trong ra ngoài, khuôn mặt tuyệt mỹ hé ra nụ cười phóng đãng không câu nệ,

nàng lại ưỡn ngực tới gần Hứa Thanh lần nữa.

“Không ngờ cuối cùng người cũng nghĩ thông rồi, còn tự mình chạy tới tìm

ta.”

Hứa Thanh theo bản năng lùi ra sau, thế nhưng hắn lùi một bước thì Hồ Ly

Bùn lại tiến một bước, lụa đỏ trên người cũng như thể sắp rơi hết đến nơi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi