QUANG ÂM CHI NGOẠI

Sau đó con mắt mở choàng ra.

Dị chất đột nhiên mãnh liệt phun trào, cảm giác vặn vẹo cũng bùng lên, còn

có tiếng nỉ non quanh quẩn khắp nơi.

Đó là mắt của Thần Linh.

Màu vàng bên trong con mắt chất đầy vẻ lạnh lùng, không nhìn tới Hồ Ly

Bùn mà lại đảo qua Hứa Thanh phía sau.

Cái nhìn này khiến tinh thần Hứa Thanh chấn động, quyền hành trong cơ thể

dồn dập bùng nổ, nhưng vẫn rất khó để hóa giải, thân thể hắn bốc lên từng

luồng khí đen, đó chính là biểu hiện của việc bị dị chất xâm nhập.

Nguy cơ sinh tử vào lúc này bùng lên mãnh liệt.

Mỗi tấc huyết nhục trên người hắn dường như đều đang kêu gào, truyền ra

tiếng run rẩy, bị ô nhiễm nghiêm trọng như muốn tiêu tán tới nơi.

Hứa Thanh không để ý, chỉ cố gắng giữ vững thần hồn, mà lúc này ngón tay

Thần Linh cũng không thể giả vờ ngủ được nữa, nó dốc toàn lực bùng nổ, chữa

trị thân thể của mình...

Thấy thế Hứa Thanh bình tĩnh lại, hắn cúi đầu chắp tay hành lễ về phía con

mắt trên cánh cửa.

“Bái kiến tiền bối!”

Con mắt Thần Linh trên cửa lộ ra một tia sáng kỳ dị.

“Ta vẫn nhớ ngươi, lần trước ngươi cũng tới cùng tên tiểu tặc chết tiệt kia,

lần này lại đi cùng con hồ ly lẳng lơ này.”

Không đợi Hứa Thanh nói gì, Hồ Ly Bùn đã bước lên trước, chắn giữa con

mắt trên cửa và Hứa Thanh, cản trở tầm nhìn của đối phương, hóa giải áp lực

cho Hứa Thanh.

Sau đó nàng quay đầu một cách quyến rũ, khẽ liếc Hứa Thanh với vẻ trìu

mến.

“Đệ đệ đừng sợ, có tỷ tỷ đây rồi.”

Nói xong nàng lại quay đầu nhìn cửa gỗ, cười nói.

“Tỷ tỷ, đây là em rể của ngươi đấy, ngươi đừng mong nhớ nguyên dương

của hắn nhé, đó là của đồ của ta.”

Con mắt Thần Linh trên cửa nhìn chằm chằm Hồ Ly Bùn, một lát sau truyền

ra tiếng hừ lạnh chứ không nói gì nữa, ánh mắt kia chậm rãi khép kín rồi lần

nữa hóa thành vết trảo.

Rõ ràng là vị Nguyệt Viêm thượng thần này đã ngầm đồng ý với lời đề nghị

của Hồ Ly Bùn khi nãy.

“Cảm ơn tỷ tỷ.”

Hồ Ly Bùn cười tươi như hoa, xinh đẹp tới vô ngần, thực ra dù trên người

nàng không có vẻ quyến rũ này thì bản thân nàng cũng vẫn là tuyệt sắc giai

nhân, mà nét quyến rũ lại biến nàng thành vưu vật hiếm có.

Trong tiếng cười sang sảng Hồ Ly Bùn vung tay lên, hư vô bốn phía như bị

nén lại, vang lên tiếng răng rắc, một cánh cửa bằng bùn trống rỗng hiện lên,

sừng sững bên cạnh cánh cửa gỗ.

“Tỷ tỷ, ta đi trước đây.”

Nói xong Hồ Ly Bùn bước về phía cánh cửa bằng bùn, lúc tới cạnh cửa nàng

quay đầu nhìn Hứa Thanh, đôi mắt đẹp khẽ chớp, thốt lên lời mời đầy vẻ dụ dỗ.

“Thối đệ đệ, có muốn tới nhà ta ngồi chơi một lát không?”

Hứa Thanh nghiêm mặt, nhẹ nhàng từ chối.

Tiếng cười quanh quẩn, Hồ Ly Bùn đảo mắt, đưa tay chỉ vào Hứa Thanh.

“Thế ngươi phải giữ gìn nguyên dương thuộc về tỷ tỷ thật kỹ đấy, tỷ tỷ đi

trước, đợi tới lúc ăn cơm nhất định phải nhớ gọi ta đó.”

Nói xong cánh tay như ngọc của Hồ Ly Bùn vung về phía Hứa Thanh.

Sương mù lập tức cuốn theo một khúc xương màu bạc tới chỗ Hứa Thanh,

chưa đợi Hứa Thanh chạm vào thì mảnh sương mù đã bao phủ lấy toàn thân

hắn.

Chớp mắt sau đó vật đổi sao dời, thời gian như thể ngược dòng, trong cảm

giác của Hứa Thanh hết thảy đều ngược hướng, thân thể hắn rời khỏi chỗ của

thượng thần, quay ngược vào con đường hư vô.

Trong chớp mắt, khi sương mù biến mất, thân ảnh Hứa Thanh lại xuất hiện

trong sơn cốc nọ.

Trời cao vẫn đỏ quạch như trước, âm phong vẫn rít gào từng cơn.

Cỏ dại trong sơn cốc lay động, vang lên tiếng loạt xoạt, bốn phía không có

lấy một bóng người.

Hứa Thanh đứng đó, như thể chưa từng ngồi lên điện thờ rồi đi xuống nơi ở

của thượng thần dưới lòng đất, tất cả mọi chuyện xảy ra tựa như một giấc mơ

mà thôi.

Trong lòng hắn cũng không khỏi hốt hoảng, một lúc lâu sau mới cúi đầu,

xòe tay ra nhìn.

Trong lòng bàn tay hắn có một khúc xương màu bạc.

Hắn còn nhớ, lần đầu tiên trông thấy Hồ Ly Bùn, đối phương từng lấy ra thứ

này cho mình xem, nàng gọi nó là cốt đan của tộc Cổ Linh, có tác dụng rất lớn

trong việc tu hành và phá vỡ cảnh giới của tộc này.

Lát sau Hứa Thanh hít một hơi, cúi đầu chắp tay hành lễ về phía khe sâu.

“Đa tạ tiền bối.”

Sức mạnh của Thần Linh vừa khó lường lại vừa phi phàm.

Chuyến đi cùng Hồ Ly Bùn vừa qua khiến Hứa Thanh càng thêm khắc sâu

điều này, đồng thời hắn cũng đã hiểu về Thần Linh hơn.

“Thần Linh không có thiện ác.”

“Tất thảy đều dựa trên yêu thích của họ.”

Hứa Thanh thì thào, nghĩ kỹ lại những lần mình trông thấy Thần Linh trước

giờ, toàn bộ đều như vậy, không hề có ngoại lệ.

“Chuyện mà ta đang suy nghĩ bây giờ cũng giống như việc con kiến suy

nghĩ về hành vi của ta vậy. Ý định và cách làm của họ là điều không thể ước

đoán được.”

“Chỉ có thần tính khống chế thú tính, khoảnh khắc khi nhân tính tiêu tan thì

ta mới có thể tư duy giống như họ.”

Hứa Thanh bay lên giữa không trung rồi nhanh chóng phóng về phía đại

mạc, nhớ lại chuyến đi vừa rồi, hắn không kiềm được mà quay đầu nhìn về phía

khe sâu đằng xa.

“Tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên...”

Hứa Thanh trầm mặc, quay đầu tăng tốc độ bay, vun vút phóng đi giữa đất

trời rộng lớn.

Thời gian thoáng cái lại qua mấy ngày.

Bão cát quét ngang trước mặt Hứa Thanh, cơn gió màu xám ngăn chặn tất

cả người bên ngoài bước vào đại mạc, nhưng các tu sĩ đại mạc lại không hề bị

ảnh hưởng.

Mà Hứa Thanh không biết có phải do ảo giác của hắn hay không nhưng lúc

trở về, hắn cảm giác như gió lốc đối với bản thân mình dường như đã có điều

khác biệt rất lớn.

“Trận gió lốc này hình thành từ tóc của Nguyệt Viêm thượng thần, mà trước

đó không lâu ta vừa gặp đối phương...”

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, sau một lúc thân thể hắn tạm dừng trong

gió lốc, hắn thử giơ tay phải lên, nhẹ nhàng vung về phía trước.

“Tán.”

Gió lốc vẫn như bình thường, không có bất cứ biến hóa gì.

Hứa Thanh yên lặng thu tay, tiếp tục đi về phía trước như cũ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi