Thế tử cũng rất mong đợi, giơ tay gắp một miếng thức ăn cho vào miệng,
ánh mắt dần nheo lại, sau đó nhìn kỹ Hứa Thanh một cái, gật đầu ra hiệu.
“Không tệ.”
Mấy người U Tinh và Ninh Viêm cũng nhanh chóng gắp thử, mỗi người cho
thức ăn vào miệng xong đều có biểu cảm rất lạ, Ngô Kiếm Vu trợn trừng mắt,
mặt Ninh Viêm đỏ lên, U Tinh thì trầm mặc, cả đám quay qua nhìn chằm chằm
Hứa Thanh.
Lúc Linh Nhi đang rất căng thẳng thì Hứa Thanh bình thản ăn mấy miếng,
miệng nói.
“Thấy ngon thì mọi người ăn nhiều một chút.”
Ninh Viêm gắng sức nuốt xuống, miễn cường cười nói.
“Ngon!”
Ngô Kiếm Vu theo bản năng muốn từ chối nhưng nhìn Hứa Thanh rồi lại
nhìn sang Thế tử, cuối cùng hắn vẫn gắp thêm đồ ăn, U Tinh thì chỉ yên lặng
ngồi ăn.
Bữa tối cứ thế bị mọi người chia nhau ăn sạch không còn miếng nào, điều
này khiến trong lòng Linh Nhi vô cùng thỏa mãn, nàng cảm thấy thiên phú về
mặt nấu nướng của mình rõ ràng vượt trội hẳn so với tu hành.
“Về sau có thể mở một quán cơm!”
Trong đầu Linh Nhi mặc sức tưởng tượng.
Thời gian trôi, lại qua ba ngày.
Thế tử đã rời đi, trước khi đi Thiên Nam Tử của Nghịch Nguyệt Điện cũng
tới từ biệt.
Cuộc chiến bên ngoài đã tới hồi gay cấn, rất nhiều thế lực của Nghịch
Nguyệt Điện liên tiếp bại lui, đại quân của Nhị Điện chủ còn gặp nguy cơ rất
lớn, thương vong thảm trọng.
Thế nên Thiên Nam Tử là Tứ Điện chủ cũng chuẩn bị dẫn người ra ngoài, đi
tiếp viện cho Nhị Điện chủ.
Dù ở dãy núi Khổ Sinh này tương đối an toàn nhưng Thiên Nam Tử không
thể ngồi im nhìn bên ngoài rơi vào nước sôi lửa bỏng được.
“Ta là Tứ Điện chủ của Nghịch Nguyệt Điện, ta có tín điều và trách nhiệm
của mình, phản kháng Hồng Nguyệt, bảo vệ gia viên là việc ta không thể và
cũng không muốn trốn tránh.”
“Dù thế nào cũng phải có người đứng lên... lúc này bộ xương già của ta có
gì nữa đâu mà phải tiếc.”
“Nếu ta không thể quay về thì linh hồn tan vỡ của ta sẽ cùng tồn tại với
Nghịch Nguyệt Điện!”
Lúc Thiên Nam Tử nói ra câu đó sắc mặt hắn đầy ý kiên định, khuôn mặt
tang thương cũng lộ vẻ thản nhiên trước sống chết.
Sau khi từ biệt, Hứa Thanh nhìn theo bóng đối phương rời đi, hắn thoáng
như thấy thân ảnh lão Cung chủ Chấp Kiếm cung hiện lên lần nữa.
“Họ là cùng một loại người.”
Hồng Nguyệt lại tới gần hơn.
Màu sắc trên không trung trở lên đậm hơn, toàn bộ Tế Nguyệt đại vực đều
bị phủ trong sắc đỏ như máu.
Đặc biệt là khu vực gần sông Tự Âm, nhìn về nơi đó, vốn là sông dài huyết
sắc mà giờ lại càng đỏ tới cực hạn, mùi máu tươi và thối rữa cũng nồng nặc cả
lên.
Trong khoảng thời gian này rất ít khi xuất hiện thuyền từ bên ngoài tới, dù
sao tu sĩ tới đây giao dịch cũng đều hiểu, đám Linh Hựu ở Tế Nguyệt đại vực
này sắp bị Thần Linh gặt hái rồi.
Nhưng vào lúc này, trên con sông dài cuồn cuộn sóng nước đang có một con
thuyền rách rưới lướt đi, phương hướng nó đi ra chính là đại vực của tộc Thánh
Lan hiện nay.
Không lâu sau con thuyền đã hiện rõ hơn, có thể thấy thân thuyền có rất
nhiều vết chắp vá, trông như có thể hỏng bất cứ lúc nào, nó đang phi nhanh tới
gần bờ, long đong một thời gian cuối cùng cũng cập bờ được.
Một thân ảnh từ bên trong bay nhanh ra ngoài, khoảnh khắc bước lên bờ
sông màu máu thì chiếc thuyền cũng không chống chịu được nữa, ầm ầm sụp
xuống rồi chìm nghỉm trong lòng sông.
Thân ảnh ấy quay đầu nhìn lại, thở dài một tiếng rồi hung hăng dậm chân
mắng.
“Tiểu tặc, bắt cóc Linh Nhi nhà ta lâu thế còn không quay về, thì ra là tới cái
chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi như này đây!”
“Ở đây Linh Nhi nhà ta chắc chắn là ăn không ngon ngủ không yên, phải
chịu đói khổ lạnh lẽo, mỗi ngày theo hắn lo lắng hãi hùng, lúc nào cũng gặp
nguy cơ sinh tử, chưa biết chừng giờ còn đang bị người ta đuổi giết mà bên
cạnh chẳng có ai bảo vệ, kêu trời không thấu kêu đất không hay.”
“Cái tên tiểu tặc họ Hứa hoa hòe hoa sói kia nhìn là biết không đáng tin
rồi!”
“Tiểu tặc mi chờ đó, đợi lão tử tới tìm ngươi!”
Sắc trời đỏ quạch chiếu xuống thân ảnh ấy, để lộ ra vẻ tang thương, người
này chính là lão nhân ở khách điếm.
Sau khi mắng một trận hắn mới mệt mỏi ngẩng đầu nhìn đất trời phía xa, thở
dài một tiếng.
“Vực này lớn như vậy ta biết đi đâu mà tìm đây.”
Bên bờ sông Tự Âm, lão bản khách điếm trèo đèo lội suối vượt nghìn dặm
xa, một đường phong trần mệt mỏi mà tới, thế nhưng Linh Nhi lẽ ra phải ăn
không đủ no ngủ không được ngon, đói khổ lạnh lẽo trong miệng hắn...
Lúc này nàng đang vui vẻ khoanh chân ngồi trong gian phòng sau dược phô,
những ngày qua nhờ ngoan ngoãn ngọt ngào nên được các lão gia gia lão nãi nãi
yêu mến, hơn nữa mối quan hệ với Hứa Thanh khiến nàng có cuộc sống vô ưu
vô lo tựa như một công chúa nhỏ, bởi vậy khuôn mặt vốn nhỏ nhắn cũng tròn
trịa hơn hẳn rồi.
Nhìn rất bầu bĩnh đáng yêu.
Trước mắt nàng đang cầm cốt đan Hứa Thanh đưa cho.
Cốt đan này có thể bị Hồ Ly Bùn cất giữ thì đương nhiên không phải thứ
tầm thường, chắc chắn là do một vị đại năng nào đó của tộc Cổ Linh biến thành.
Có lẽ đối với tộc khác thứ này không có ý nghĩa gì mấy, nhưng với tộc Cổ
Linh thì nó lại là chí bảo.
Đặc biệt là đối với Linh Nhi, nàng có khí vận của tộc Cổ Linh gia trì, trong
thời gian ngắn không phải lo chuyện huyết mạch bị nguyền rủa, thế nên hấp thu
sức mạnh của cốt đan cũng không bị hạn chế, cực hạn của chính nàng cũng là
cực hạn của việc hấp thu.
Còn có Hứa Thanh ở bên cạnh hộ pháp thế nên chẳng thể xảy ra sai sót gì
được.
Rất nhanh sau đó, theo tu vi vận chuyển, cốt đan từ từ hòa tan thành từng tia
sương mù màu bạc, sương mù tràn mạnh vào miệng mũi Linh Nhi, khi nó lan
tràn khắp toàn thân thì dao động tu vi cũng bay lên.
Lúc mới cùng Hứa Thanh tới Tế Nguyệt đại vực này, tu vi của Linh Nhi đã
tới Trúc Cơ, thế nhưng khi đó tu vi của nàng chưa ổn định, sau rất nhiều chuyện
thì hiện giờ tu vi cũng đã được củng cố.