QUANG ÂM CHI NGOẠI

Dù đám người Thế tử đã rời đi nhưng quyền khống chế vẫn nằm trong tay

Hứa Thanh, mà Mặc Quy lão tổ là tiểu nhị của dược phô, bất kể là xuất phát từ

mục đích gì thì hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chỉ là trong lòng hắn ít nhiều gì vẫn thấy không phục.

Không phải hắn không phục vì thân phận của Hứa Thanh, mà bởi tuổi đời

của Hứa Thanh còn quá trẻ.

Theo Mặc Quy lão tổ thấy, một kẻ còn trẻ người non dạ như thế không thể

xử lý chuyện lớn thế này được.

“Thiếu chủ, chuyện lần này khác với lần trước.”

Trong dược phô, Mặc Quy lão tổ nói chuyện với Hứa Thanh, sắc mặt hết

sức ngưng trọng.

“Lần trước mấy người Thế tử hãy còn tọa trấn nơi này, thế nên chúng ta có

thể mở lồng phòng hộ cho đám người Tứ Điện chủ vào trong, nhưng giờ...”

Mặc Quy lão tổ do dự nhìn Hứa Thanh.

“Hơn nữa đằng sau Tứ Điện chủ còn có đại quân của Hồng Nguyệt Thần

điện đang truy đuổi. Thế nên ta kiến nghị lần này không thể mở lồng phòng hộ

gió xám ra được.”

Cả dược phô đều vì câu này của Mặc Quy lão tổ mà trở lên căng thẳng,

Ninh Viêm không lau sàn nữa, Ngô Kiếm Vu cũng không tiếp tục ngâm thơ, Lý

Hữu Phỉ và U Tinh đều quay sang nhìn Hứa Thanh.

Trong số họ chỉ có Lý Hữu Phỉ là lộ rõ vẻ thấp thỏm, mà sắc mặt Ninh Viêm

lại có phần nghiêm nghị, lúc ở quận Phong Hải hắn vốn đã ở dưới trướng Hứa

Thanh, biết được những chuyện Hứa Thanh từng làm, còn tận mắt trông thấy

Hứa Thanh lập nhiều công lớn cũng như tác động lên các thế lực lẫn các tộc đàn

trong quận Phong Hải.

Thế nên hắn biết, Hứa Thanh đã có kinh nghiệm lẫn cách thức để xử lý

những chuyện thế này.

Dù Ngô Kiếm Vu không rõ mọi chuyện bằng Ninh Viêm, nhưng hắn cũng

đã nghe nói phần nào, mà U Tinh từng tận mắt thấy Hứa Thanh trên chiến

trường, sau đó lại nghe về biến cố Quận thừa ở quận Phong Hải, thế nên nàng

biết đối phương không phải kẻ đơn giản như vẻ bề ngoài.

Nhưng Mặc Quy lão tổ rõ ràng không biết những chuyện ấy, thế nên hắn nói

xong lại nhìn qua Hứa Thanh rồi mở miệng lần nữa.

“Xin Thiếu chủ định đoạt!”

Sắc mặt Mặc Quy lão tổ hết sức nghiêm trọng, thật sự là tình hình bên ngoài

đã rất căng thẳng, một khi mở lồng phòng hộ ra thì sự bình yên của đại mạc

cũng sẽ phải đứng trước nguy cơ dao động.

Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Hứa Thanh ngồi trên vị trí Thế tử

hay ngồi, nhắm mắt trầm tư.

Linh Nhi cũng biết tính nghiêm trọng của mọi chuyện, thế nên chỉ ngoan

ngoãn đứng sau lưng Hứa Thanh.

Thời gian dần trôi, Hứa Thanh không nói gì, uy nghiêm vô hình dần hình

thành trên người hắn.

Giây phút này hệt như quay về quận Phong Hải năm đó, khi hắn thay thế lão

Cung chủ chấp chưởng Chấp kiếm cung, khi đó hắn có át chủ bài trong tay, giờ

tuy thiếu thốn rất nhiều nhưng vẫn có thể xoay chuyển Càn Khôn như cũ.

“Giờ binh lực của chúng ta thế nào?” Hứa Thanh mở mắt, bình tĩnh hỏi.

“Thực lực của đại mạc vốn khá yếu, tuy có gió xám hình thành lồng phòng

hộ nhưng vẫn không đủ mạnh, tính cả ta thì trong đại mạc có ba vị cảnh giới

Quy Hư cả thảy.”

“Ngoài ra có chín Linh Tàng, ấy là đã tính cả tộc Thủ Phong.”

“Nguyên Anh có hơn trăm, còn lại đều là tu sĩ cấp thấp.”

“Chưa tính dược phô của chúng ta.”

Mặc Quy lão tổ hơi bất ngờ trước sự bình tĩnh của Hứa Thanh, thế nhưng

hắn vẫn nhắc một câu.

“So về thực lực với Hồng Nguyệt Thần điện thì cũng chỉ như chín trâu mất

một sợi lông, trừ khi Thế tử trở về... Nếu không chúng ta không thể chống cự

được đâu.”

Mặc Quy lão tổ còn muốn nói tiếp nhưng đột nhiên hắn lại lấy thẻ ngọc ra,

sau khi cúi đầu xem xét một lát sắc mặt lại có chút ngoài ý muốn.

“Thiếu chủ, ta vừa nhận được tin đại quân của Tứ Điện chủ đã đổi hướng,

họ không đi về phía chúng ta nữa mà dừng lại bên ngoài phạm vi đại mạc rồi

đổi hướng đến nơi khác, giờ đang tìm một chỗ cách xa nơi này để tử chiến tới

cùng với truy binh của Hồng Nguyệt Thần điện.”

“Chắc hẳn bởi họ không muốn làm chúng ta khó xử...”

Mặc Quy thấp giọng nói, sắc mặt có chút phức tạp xen lẫn bất đắc dĩ.

Hứa Thanh gật đầu, hắn cầm chén trà bên cạnh lên nhưng không uống mà

chỉ đặt trong tay, mắt nhìn nước trà trong chén, lúc này, qua làn nước trà hắn

như trông thấy một bóng người đã ẩn sâu trong dòng ký ức.

Năm đó, người kia đứng ở biên giới quận Phong Hải, tự thiêu đốt bản thân,

một mình ngăn cản quân địch, trở thành vĩnh hằng.

Vào lúc đó, trong lòng Hứa Thanh vô cùng chấn động, cũng vô cùng đau

đớn, thế nhưng hắn bất lực, không có cách nào để thay đổi cục diện.

Hiện giờ... hắn lại nhìn thấy một người như thế nữa.

Sau một lúc lâu hắn mới bình tĩnh mở miệng.

“Thứ nhất, triệu tập toàn bộ tu sĩ đại mạc tới dãy núi Khổ Sinh, lấy nơi này

làm trung tâm, không có lệnh của ta không một ai được ra ngoài.”

“Thứ hai, báo cho Tứ Điện chủ, không cần đổi hướng, cứ tiến tới đại mạc

như cũ.”

Hứa Thanh nói xong thì đứng lên.

Mặc Quy lão tổ nghe thế lại tỏ vẻ do dự.

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn Mặc Quy, sắc mặt bình tĩnh như thường, chậm

rãi mở miệng.

“Hồng Nguyệt tinh thần đã lan tràn một nửa không trung rồi, ngày đại nạn

buông xuống cũng không còn mấy tháng nữa, nếu cứ ngồi yên nhìn Tứ Điện

chủ giao chiến với tu sĩ Hồng Nguyệt vậy thì cuộc Nghịch Nguyệt này cũng

chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

“Huống hồ gì, sau khi đoàn người Tứ Điện chủ bị bắt giết chẳng lẽ Hồng

Nguyệt Thần điện lại bỏ qua đại mạc ngay bên cạnh sao? Bất kể là vì mục đích

gì hay nỗi lo môi hở răng lạnh thì chúng ta... cũng vẫn phải ra tay.”

“Chuyện này không cần bàn nữa!”

“Ninh Viêm!”

“Có ty chức!” Ninh Viêm rùng mình, bước lên trước một bước, lưng thẳng

tắp như thể lại quay về quận Phong Hải.

“Ngươi đảm nhiệm vị trí Thư lệnh, đi theo Mặc Quy tiền bối, truyền lại ý

của ta.”

“Tuân lệnh!” Ninh Viêm lớn tiếng đáp.

“Ngô Kiếm Vu!”

“Có!” Ngô Kiếm Vu bị bầu không khí này ảnh hưởng, cũng vội mở miệng

đáp.

“Thả đám con nối dõi của ngươi ra, đặc biệt là Anh Vũ, để chúng tản ra

khắp đại mạc làm tai mắt tình báo!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi