QUANG ÂM CHI NGOẠI

Sau rất nhiều chuyện xảy ra, giờ hắn đã hiểu rõ bố cục của Đội trưởng.

“Trở thành chủ nhân Nghịch Nguyệt, phối hợp với thân thể tiền thế của Đội

trưởng và các huynh đệ tỷ muội của Thế tử, hội tụ toàn bộ sức mạnh chúng sinh

của đại vực này cùng toàn thể tu sĩ của Tế Nguyệt đại vực cùng trấn áp Hồng

Nguyệt Thần điện, hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch nhằm vào Xích

Mẫu trước khi Hồng Nguyệt tinh thần tới.”

Hứa Thanh ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn đám người trong dược phô, dần dần

mấy người Ninh Viêm cũng thấy bình tâm. Hứa Thanh lấy máu Thần tử trong

mảnh vỡ thế giới ra, bước vào điện phủ cao nhất trong Nghịch Nguyệt Điện,

cùng Đội trưởng tăng tốc độ phá giải đồ đằng của Xích Mẫu trên cửa.

Nghịch Nguyệt Điện ngày trước luôn ồn ào náo nhiệt giờ lại im ắng như tờ,

sau khi bị đám Nhất Điện chủ phong ấn, hiện giờ không có tu sĩ nào bước vào

Nghịch Nguyệt Điện được nữa.

Trên sơn phong không có một bóng người, toàn bộ miếu thờ đều đóng chặt

cửa, ánh đèn bên trong leo lét, chẳng có chút hương khói nào tỏa ra.

Chỉ có điện phủ cao nhất vẫn phát ra tiếng ầm vang ngày một lớn, như tiếng

sấm đùng đùng truyền khắp bốn phương.

Đại môn không ngừng rung bần bật, như có thể bị mở tung bất cứ lúc nào,

còn có một tia sáng theo khe cửa tràn như, tạo thành cảm giác thần thánh.

Thỉnh thoảng, toàn bộ sơn thể Nghịch Nguyệt Điện cũng sẽ bị ảnh hưởng,

dẫn tới dao động không ngừng khuếch tán ra bốn phía, khiến khoảng hư vô bên

ngoài sơn thể liên tục quay cuồng.

Trong kỷ nguyên này dù đại môn cũng đã từng chấn động nhưng lại chưa

bao giờ mãnh liệt tới thế.

Chỉ tiếc là không ai được trông thấy cảnh này, nếu không hẳn họ sẽ hoảng

sợ tới câm nín mất.

Mà bên trong điện phủ cao nhất, đồ đằng Xích Mẫu trên cửa đã mơ hồ quá

nửa.

Điều này có liên quan tới máu Thần tử, chúng là điểm mấu chốt để hủy diệt

đồ đằng, đồng thời Đội trưởng ngày ngày cố gắng cũng có công rất lớn.

“Tiểu A Thanh, cùng lắm là năm ngày nữa thôi là chúng ta có thể hoàn toàn

hủy diệt đồ đằng này.”

Lúc Hứa Thanh tiến vào, từ trên cửa truyền ra tiếng hô kích động của Đội

trưởng, thời gian này hắn cũng đã rất gắng sức, Hứa Thanh cũng thế, cả hai như

đang cùng chạy đua với thời gian vậy.

“Đến lúc đó chúng ta chính là chủ nhân của Nghịch Nguyệt Điện!”

Hứa Thanh gật đầu, chuẩn bị cùng Đội trưởng dốc toàn lực phá giải đại

môn.

Về mặt thời gian, dù bên ngoài đang rất căng thẳng nhưng vẫn đủ thời gian,

trừ khi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào đó.

Mà ngoài ý muốn cuối cùng vẫn xuất hiện thật.

Khi Hứa Thanh và Đội trưởng phá giải đại môn đến ngày thứ ba thì bước

vây công đầu tiên của tu sĩ Hồng Nguyệt cũng đã hình thành, toàn bộ phạm vi

đại mạc đều bị co lại còn một nửa.

Nơi tu sĩ Hồng Nguyệt đi qua, mặt đất hóa màu đỏ, không trung cũng tựa

như vậy.

Trong lúc này, Điện Hoàng chủ trì cuộc hủy diệt đại mạc tay cầm quyền

trượng nâng lên không, giữa đất trời, lan ra khí tức vô thượng.

Dưới mặt đất, toàn bộ tu sĩ Hồng Nguyệt dồn dập quỳ lạy, trong miệng

truyền ra tiếng ngâm xướng.

Huyết sắc chậm rãi bốc lên, nồng đậm thành chất dịch, xoay tròn thành một

vòng xoáy, ầm ầm chuyển động.

Sau khi chuyển động chín mươi chín vòng, Điện Hoàng mặc áo bào đỏ giơ

cao quyền trượng trên tay lên.

Bầu trời đại mạc lập tức truyền ra tiếng động như thuở khai thiên lập địa,

trời cao rung chuyển như thể có một bàn tay to lớn vô hình đang xé nát màn trời

ra làm hai.

Một khe lớn khoảng chừng nghìn dặm xuất hiện.

Cái khe này trông rất kinh người, khi nó xuất hiện còn có vô số máu tươi

tràn ra, hóa thành mưa máu rơi xuống đại mạc.

Gió lốc bảo vệ dãy núi Khổ Sinh biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy

trong màn mưa máu, kinh khủng nhất là khí tức bên trong khe lan ra.

Khí tức này khủng bố tới cực điểm, chấn động bốn phía, không chỉ có đại

mạc bị ảnh hưởng mà toàn bộ Tế Nguyệt đại vực đều như vậy.

Nhất thời, chúng sinh khắp đại vực đều cảm thấy trái tim rung lên, thần hồn

cũng chấn động.

Có chuyện như vậy xảy ra bởi ngọn nguồn của khí tức này là một tấm da,

dần dần hiển lộ trong cái khe rộng nghìn dặm kia.

Nó càng lúc càng lớn, tựa như màn trời, trên đó có thể nhìn thấy núi non

nhấp nhô, Mặt Trời Mặt Trăng và các vì sao điểm xuyết, vô số trận pháp cấm

chế hình thành trời sao tỏa sáng,

Toàn bộ tấm da đỏ rực, hệt như địa ngục đỏ, tràn đầy tà ác.

Chỉ là nó còn khiến người khác có cảm giác thần thánh, thiện và ác, sống và

chết, tất cả giao hòa cùng nhau, hóa thành quỷ dị.

Trời cao như thể trở lên mơ hồ, dường như chỉ còn cái khe kia, mặt đất cũng

vặn vẹo.

Thần uy ngập trời.

Tu sĩ Hồng Nguyệt cuồng nhiệt quỳ bái.

Tấm da nhanh chóng cuộn lại, cuối cùng hóa thành hình người, xuất hiện

cánh tay, rồi tới thân thể...

Cuối cùng một cái xác không đầu chậm rãi hạ xuống.

Hạ xuống một tấc mặt đất lại ầm vang một tiếng, lún xuống một trượng, gió

lốc tan ra với tốc độ mắt thường có thể thấy, đất đá vỡ tan thành cát bụi màu đỏ

rồi bị mưa máu cuốn đi.

Mưa máu quét ngang bốn phía, ngược dòng thành sông, vờn quanh khắp

chốn, hệt như luyện ngục giáng xuống nhân gian.

Tiếng kêu rên thảm thiết vọng ra từ thân thể không đầu này, khiến người

nghe phải run sợ.

Vật ấy chính là chỗ dựa lớn nhất của Hồng Nguyệt Thần điện, cũng có thể

trấn áp Uẩn Thần, chấn động toàn bộ chúng sinh trong đại vực, đế uẩn thay mặt

Thần phạt.

Đó là lớp da lột của Xích Mẫu!

Trước khi Xích Mẫu chưa thành Thần, bị Chủ tể đại vực này dùng Trảm

Thần đài chém đầu, ngày đó thủ cấp hóa thành tro bụi, dung nhập hư vô, chỉ để

lại một cỗ thi thể như thế, chìm vào sông dài năm tháng.

Sau đó, Xích Mẫu không biết thế nào đã thành tựu Thần linh, lần nữa trở về,

trấn áp thiên địa, càng triển khai Thần pháp, vớt xuất xác phàm từ trong năm

tháng, để ở chỗ này, thành nội tình của Hồng Nguyệt Thần điện.

Vật này phi phàm, vốn dĩ chỉ có Thần tử mới có thể sử dụng.

Nhưng bây giờ lại xuất hiện ở đây, bị Điện hoàng cuốn lấy, trong đó ẩn chứa

thâm ý

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi